Hai người tiến vào đại điện, dập đầu khấu lạy, hoàng đế lười nói, liếc nhìn thái giám, thái giám nói thẳng với Bạch Quân Nghĩa: “Cao tướng quân nói ngươi lợi dụng đứa trẻ vu hãm hầu phủ nuôi tư binh.”
“Cái gì?” Đồng tử Bạch Quân Nghĩa run lên, lượng tin tức quá lớn, khiến sắc mặt hắn vì kinh hãi mà có chút vặn vẹo, phải mất một lúc mới lý giải được, lập tức nói: “Học sinh không biết chuyện này.”
Bộ dạng khiếp sợ không phải là giả, người ở đây đều là nhân tinh, có thể nhận ra ngay.
Cao Chiêm nhìn Bạch Quân Nghĩa bằng đôi mắt đỏ ngầu, “Không phải ngươi thì là ai.”
Ai sẽ tin một đứa trẻ lại đi đọc luật?
Nam Chi nói: “Là ta.”
Mọi người:……
Phó Văn Âm dập đầu mở miệng nói: “Hoàng Thượng minh giám, dân nữ và Bạch Quân Nghĩa đã không còn liên lạc.”
Cao Chiêm liên tục bị thê tử và con gái đâm sau lưng, Phó Văn Âm đứng về phía nam nhân khác, sao nàng có thể, sao nàng có thể như vậy.
Hắn cho rằng quan hệ giữa bọn họ đã tốt lên, nhưng tại sao.
Trái tim Cao Chiêm như có một con dao rỉ lạnh lùng đâm qua, liều mạng vùng vẫy, đau đớn muốn chết, cả người run rẩy.
Không thể, không thể như vậy.
Cuộc khủng hoảng của gia tộc khiến Cao Chiêm xác định được, Phó Văn Âm thật sự không yêu hắn, hắn bối rối, bất lực lại phẫn nộ, tại sao lại không yêu?
Nàng bỏ rơi hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ, Cao Chiêm hưởng thụ tình yêu thuần khiết của Phó Văn Âm nhiều năm như vậy, lại có người muốn cướp với hắn, nàng mãnh liệt vạch khoảng cách khiến Cao Chiêm đau đớn muốn chết.
Thiếu chút nữa hắn đã hộc máu, tuyệt vọng gào rống: “Phó Văn Âm……”
Phó Văn Âm nhìn về phía Cao Chiêm, chỉ nói: “Điểm này không phải tướng quân là người biết rõ nhất sao, dùng Bạch gia uy hiếp ta, không cho ta qua lại với Bạch gia, làm sao Bạch Quân Nghĩa có thể bí mật mưu đồ với Mạn Nhi được?”
Cao Chiêm quỳ trên mặt đất, dùng tay che ngực, cuộn tròn thân mình lại, run rẩy chảy từng giọt mồ hôi, trái tim hắn như rơi xuống đáy biển sâu thẳm, lạnh lẽo, cảm giác ngột thở bao trùm lấy hắn.
Trong lúc nhất thời toàn thân hắn sững sờ, lại giống như một người chết, cưỡi ngựa xem hoa nhìn những việc đã qua.
Đến tột cùng, đến tột cùng là phải làm thế nào, phải làm thế nào mới tốt.
Tuy Uy hầu nhìn thấy Cao Chiêm như vậy, tức giận đến mức hận không thể giết chết hắn, đến lúc này rồi còn bày ra dáng vẻ đó làm gì, đây không phải là đang nói cho mọi người biết là chúng ta đã làm rồi sao?
Bị dọa đến mức run bần bật?
Ngươi đã nhiều lần ra chiến trường, từng giết người, từng thấy máu người, sao có thể bị dọa thành như vậy.
Hoàng đế thấy vậy, ánh mắt càng thêm tối lại, hắn nhìn quanh các đại thần phía dưới, các đại thần hơi cúi thấp đầu xuống, tránh ánh mắt của hoàng đế.
Những người có mặt ở đây có rất nhiều người có xuất thân thế gia, chưa nói tới thế gia, ngay cả một người đọc sách cũng cần phải có thư đồng giúp đỡ làm việc, cho dù bọn họ có không có tư binh, nhưng loại đồ như tử sĩ nhất định là có.
Luôn phải có người đi làm một số chuyện mờ ám.
Ngay cả hoàng đế, trong tay cũng có một lực lượng như vậy.
Nhưng loại chuyện như tư binh sẽ không dám làm, chưa nói tới chuyện phí tiền, nếu bị phát hiện, sẽ tính vào tội mưu phản, lý do rất đơn giản, nếu ngươi không mưu phản, ngươi nuôi quân làm gì, chẳng lẽ để chơi cho vui sao?
Tóm lại, nếu Cao Chiêm thật sự nuôi quân, hầu phủ có khả năng xong đời rồi, còn phải xem tâm trạng của hoàng đế.
Cao Chiêm có thể cầm quân đánh giặc, có thể hoàng đế sẽ giữ cho hầu phủ một con đường sống, nhưng cũng chưa chắc, dù sao thì triều đình cũng không chỉ có một mình Cao Chiêm có thể đánh giặc.
Hơn nữa, những trận chiến mà Cao Chiến tham gia trước đây đều là những thắng lợi thảm hại, thương vong nặng nề.
Hoàng đế lên tiếng hỏi Phó Văn Âm: “Ngươi ở bên hắn, có nhìn thấy bên cạnh hắn có tử sĩ nào không?”
Phó Văn Âm do dự một chút, dưới ánh mắt của mọi người, giọng nói của nàng run run: “Khi thần cứu hắn, sau này có người tìm thấy hắn, nói như vậy đó có thể là tử sĩ của hắn.”
Lúc ấy Phó Văn Âm thấy có người tới tìm hắn, còn cảm thấy có chút thất vọng.
Nàng căn bản cũng không nghĩ tới hướng đó là tử sĩ.
Trong đại điện là một mảnh im lặng, mọi người đều thở chậm lại, thời gian dường như bị kéo dài vô tận.
Tuyên Uy hầu đang liên thanh kêu oan cũng trở nên mờ mịt, Cao Chiêm ngơ ngác nhìn Phó Văn Âm.
Dường như rất lâu, rất lâu mới có tiếng bước chân vội vã bước vào đại điện, thái giám nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, bên kia giao đấu rất khốc liệt, Ngự lâm quân gặp phải phản kháng, thôn trang bên kia quả thực có tư binh.”
“Tốt, rất tốt.” Giọng nói của hoàng đế như phát ra từ khe hở dưới địa ngục sâu thẳm, tối tăm lạnh lẽo, cuồng phong rít gào, khiến trái tim của người ta đập thình thịch, sợ hãi.
“Hoàng Thượng bớt giận.” Tất cả các đại thần đều quỳ xuống, “Hoàng Thượng bớt giận.”
Hoàng đế nổi giận: “Cao Chiêm, ngươi thật sự to gan, lại dám dùng quân tư của triều đình để nuôi tư binh, quả thực là làm càn.”
“Thần có tội, thần có tội……” Tuyên Uy hầu bang bang bang dập đầu xuống, rất nhanh đầu đã bầm tím, chảy máu.
Có lẽ ông ta đã mơ hồ biết được, nhưng lại làm như không biết.
Mấy thứ này chính là át chủ bài của hầu phủ, nhưng át chủ bài đã biến thành lưỡi lê.
Hoàng đế nói thẳng: “Người đâu, Tuyên Uy hầu phủ mưu đồ gây rối, mưu đồ bí mật tạo phản, giam Cao Chiêm lại ba ngày sau xử quyết, tước bỏ tước vị của Tuyên Uy hầu phủ, lưu đày Bắc Cương.”
Cao Chiêm bơ phờ ngã xuống đất, hắn bình tĩnh nhìn về phía Phó Văn Âm, Phó Văn Âm sợ hãi ôm lấy con gái.
Cao Chiêm, Cao Chiêm sắp chết sao?
Hầu phủ không còn tồn tại nữa sao?
Nội tâm Phó Văn Âm sợ hãi đan xen một chút nhẹ nhõm, lại vô cùng sợ hãi quyền thế.
Bạch Quân Nghĩa nghe phán quyết xong, sắc mặt hơi đỏ hồng, hầu phủ, hầu phủ sụp đổ, sẽ không còn ai chắn ngang giữa hắn và Phó Văn Âm.
Hắn nhìn về phía Phó Văn Âm, nhìn thấy Phó Văn Âm ôm đứa trẻ, vẻ mặt ngơ ngác, không hề có vui sướng, khiến niềm vui trong lòng Bạch Quân Nghĩa cũng dần tiêu tan.
Đã không còn Cao Chiêm, liệu hắn và Phó Văn Âm có thể có kết thúc tốt đẹp không?
“Hoàng Thượng, Tuyên Uy hầu phu nhân cầm kim bài miễn tử xin yết kiến.” Thị vệ đi nhanh vào báo cáo.
Kim bài miễn tử à, đúng rồi, Tuyên Uy hầu là công thần khai quốc, được ban kim bài miễn tử.
Nhưng mà chết có thể miễn, nhưng vấn đề là, trải qua chuyện này, hoàng đế có còn tín nhiệm hầu phủ nữa hay không.
Da mặt hoàng đế run run, hừ một tiếng, hầu phu nhân mặc cáo mệnh phục, cúi người giơ kim bài miễn tử lên, tam quỳ chín bái với hoàng đế, sau đó bắt đầu thỉnh cầu hoàng đế tha cho hầu phủ.
Hoàng đế ngồi trên cao, lạnh lùng nhìn hầu phu nhân: “Ngươi tới cũng thật là nhanh.”
“Biết bọn họ đã làm cái gì không, là nuôi tư binh, đây là muốn tạo phản, nếu trẫm nhớ không lầm, kim bài miễn tử trừ tội phản quốc ra đều có thể đặc xá, thế nhưng Tuyên Uy hầu phủ lại cố tình phạm tội mưu phản!”
Toàn thân hầu phu nhân run rẩy giơ kim bài miễn tử lên, chỉ có thể hèn mọn cầu xin, “Cầu xin Hoàng Thượng tha cho Tuyên Uy hầu phủ.”
“Chỉ cầu cho một cái mệnh.”
Một người cao ngạo không ai bì nổi như hầu phu nhân, trước quyền lực tuyệt đối, cũng hèn mọn như một con kiến.
Mọi người miệt thị lẫn nhau, nịnh hót lẫn nhau, hy vọng bản thân cao hơn người khác, mỗi người cũng từng phủ phục trước mặt người khác.
Hoàng đế vuốt ve tay vịn của long ỷ, không nói gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]