Lão Tằng rất không vừa lòng với quyết định này của gia chủ, biết rõ Du Chiêu không thể tu luyện, lại còn dùng phương pháp thi đấu.
Du Chiêu lập tức nói: “Tằng gia gia, ta muốn tham gia.”
Lão Tằng thấy hắn như vậy, xông lên rồi chỉ một chiêu đã bị hạ gục, còn lên làm cái gì!
Sẽ càng khiến Du Chiêu nản lòng.
Du Chiêu nói: “Tằng gia gia, ta có thể làm được, tuy rằng không thể tu luyện, nhưng ta có cách khác.”
Lão Tằng mỉm cười, khuôn mặt nhăn nheo cười lên trông có chút đáng sợ, “Vậy thì đi đi.”
Du Chiêu lặng lẽ tới gần tiểu hổ, “Dạo gần đây ngươi đã đi đâu vậy, ta vẫn luôn đi tìm ngươi.”
Nam Chi dùng ánh mắt cao lãnh nhìn Du Chiêu, trả lời: “Ở núi giả.”
Du Chiêu bị giọng nói đột ngột xuất hiện trong đầu làm cho hoảng sợ, hắn nhìn trái nhìn phải xung quanh.
“Chiêu Nhi, ngồi xuống vị trí đi.” Du Tĩnh thấy vậy, lập tức nói.
Du Chiêu vâng một tiếng, ánh mắt tập trung vào con hổ, nhỏ giọng nói: “Là ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Nam Chi: “Đúng vậy, đừng nói cho người khác biết.”
Vẻ mặt Du Chiêu hiện lên vẻ vui mừng mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được, hắn mím chặt môi, nhưng lông mày lại nhảy múa sung sướng.
Du Hạo nhìn thoáng qua cũng biết tiểu hổ đang nói chuyện với hắn, Du Hạo có thể cảm nhận được tiểu hổ rất lạnh nhạt với Du Chiêu, luôn ghé đầu vào lồng sắt, híp mắt không nhúc nhích.
Du Hạo căn bản không muốn tham gia trận thi đấu này, nhưng các huynh đệ lại thúc giục Du Hạo tham gia, cho dù bản thân không chiếm được, cũng muốn Du Hạo chiếm được.
Đừng thấy thế giới tu tiên phi thăng thành tiên, trong một gia tộc vẫn có rất nhiều bè phái đối đầu với nhau.
Phía sau Du Hạo còn có không ít huynh đệ đâu, mọi người vì nhiều lý do mà tụ tập lại với nhau.
Trong một cuộc thi như vậy, Du Hạo có không muốn tham gia cũng phải tham gia.
Nhưng đây là một cuộc thi đã được định trước sẽ thất bại, khiến Du Hạo không thể vui nổi.
Có phần bất lực.
Cuộc thi đấu diễn ra vô cùng náo nhiệt, bởi vì có Phong Dự Thần Hổ làm vật đặt cược, mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Thực lực của Du Hạo không yếu, đã thắng được mấy trận.
Nhưng đến phiên Du Chiêu lên thi đấu, hiện trường bỗng tràn ngập tiếng la ó.
“Chiêu đệ, ngươi trực tiếp nhận thua đi, ta không muốn ra tay với ngươi.” Đối thủ của Du Chiêu nói thẳng, giọng điệu có chút khinh thường.
Du Chiêu chắp tay, “Mong được chỉ giáo.”
Đối phương bị thái độ của Du Chiêu làm cho kích động, bắt đầu tấn công, Du Chiêu không thể tu luyện, chỉ có thể né tránh, vậy mà lại có thể tránh được.
Không riêng gì đối thủ của Du Chiêu cảm thấy khó tin, mà tất cả những người xem trên khán đài cũng cảm thấy kỳ lạ, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải Du Chiêu không thể tu luyện sao, sao có thể tránh được đòn tấn công của tu sĩ?
Tại sao?
Các trưởng bối đều nghiêng người về phía trước, nheo mắt để nhìn rõ hơn.
“Ngươi tránh cái gì, ngươi không đánh với ta à?” Đệ tử chiến đấu với Du Chiêu vô cùng bực bội khi bị né tránh hết lần này tới lần khác.
Hắn đường đường là một tu sĩ lại bị một tên phế vật tránh thoát, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được mọi người dưới khán đàn đã nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Khinh thường, trào phúng, trêu chọc……
Trong lúc nhất thời, máu dâng lên tới đỉnh đầu, hắn tức giận ra tay, sau đó sơ suất, cả người trực tiếp rơi xuống khỏi lôi đài, không thể giải thích được.
Du Chiêu vươn tay muốn kéo đối thủ đang mờ mịt lên, nhưng bị đẩy ra, “Ngươi, ngươi gian lận…..”
Trừ nguyên nhân này ra, hắn hoàn toàn không còn cách lý giải nào khác.
Du Chiêu: “Ta không có, Thời ca, kiếm pháp của ngươi có rất nhiều nhược điểm.”
Du Thời nổi giận, ta đã thua rồi sao, con mẹ nó ngươi còn cười nhạo lão tử.
Du Hạo lên tiếng: “Thời đệ trở về đi.”
Du Thời tự mình đứng dậy, đi tới bên cạnh Du Hạo, nói: “Hạo ca, tiểu tử này rất tà môn, có khi nào…”
Du Hạo chỉ nói: “Không được nói bậy, các trưởng bối đều đang nhìn, ta nhớ là Chiêu đệ thích đọc sách, chúng ta đều tu luyện công pháp và kỹ xảo của Du gia.”
Kế tiếp, các đối thủ của Du Chiêu đều thua trận một cách khó hiểu, Du Chiêu giống như có thuật đọc tâm, có thể biết trước chiêu của đối thủ mà né tránh.
Điều này khiến mọi người biết được, Du Chiêu không thể tu luyện, nhưng lại ghi tạc tất cả vào trong đầu.
Các trưởng lão trong gia tộc có chút bất đắc dĩ, tiếc nuối, Du Chiêu có thiên phú như vậy, nếu có thể tu luyện thì tốt biết bao, gia tộc có cường giả, chỉ có lợi không hại.
Lão Tằng tỏ ra rất hài lòng, chỉ cần Du Chiêu có thể tu luyện, sẽ là một bước lên trời.
Có người cay đắng nói: “Ghi nhớ được thì đã sao, chỉ biết trốn, hơn nữa, kỹ xảo tâm pháp trên đời này rất nhiều, hắn có thể nhớ hết sao.”
“Không thể tu luyện, nói nhiều cũng vô dụng.”
Du Chiêu nghe những lời thảo luận này, vẻ mặt bình tĩnh, lén lút tranh công với tiểu hổ.
Nam Chi đang muốn Du Chiêu đưa cô ra sau núi, nếu cô có thái độ không tốt với Du Chiêu, nhất định Du Chiêu sẽ không vui.
Nam Chi dùng giọng điệu hưng phấn phấn chấn nói: “Wow, ngươi thật là lợi hại, ngươi thật tuyệt vời.”
Tuy rằng có lệ, nhưng giọng điệu rất nhiệt tình, cũng không cho người ta cảm giác đang bị ép buộc.
Du Chiêu nghe xong càng thêm vui vẻ, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Cuối cùng là trận đấu giữa Du Chiêu và Du Hạo.
Hai người đứng trên lôi đài, Du Hạo cảm nhận được số mệnh, chắp tay với Du Chiêu: “Chiêu đệ, ta chuẩn bị ra tay.”
Du Chiêu cũng nói: “Hạo ca, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Du Hạo ra tay, Du Chiêu chật vật trốn tránh, trên người đã đầy những vết thương chảy máu.
Du Hạo cũng tu luyện công pháp Du gia, nhưng ngay cả những kỹ thuật thông thường, trải qua quá trình thiên chuy bách luyện, cũng trở nên xuất hóa nhập thần.
Du Hạo là người dẫn đầu thế hệ này, thực lực rất mạnh, ít nhất cũng không phải một người không thể tu luyện như Du Chiêu có thể chống cự.
‘ Thình thịch……’ Du Chiêu nặng nề ngã xuống lôi đài, miệng phun ra máu tươi, dù vậy, hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Du Hạo mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Chiêu đệ, ngươi thua rồi.”
Du Chiêu lại ngửa đầu nói: “Ta chưa thua đâu, Hạo ca.”
Trong tay Du Chiêu cầm hai viên linh thạch, linh thạch lập tức hóa thành bột phấn, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi.
“Trận pháp, đây là trận pháp sao?”
“Trận pháp này được bố trí khi nào?”
“Du Chiêu đã bố trí trận pháp lúc đang né tránh?”
“Du Chiêu có thiên phú trong việc bố trí trận pháp?”
Các trưởng lão sôi nổi bình luận, đều nhìn về phía Du Tĩnh: “Chiêu Nhi học trận pháp khi nào vậy?”
Du Tĩnh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Chiêu Nhi thích đọc sách giải trí, trận pháp này còn rất thô sơ, không đáng nhắc tới.”
Mọi người:……
Trong khoảng thời gian ngắn mà đã có thể bố trí được một trận pháp như vậy, còn nói là thô sơ, nếu thời điểm đánh với những người khác đã bố trí xong, Du Chiêu còn nhỏ tuổi như vậy, có thể nghĩ được tới đó đã là hiếm thấy.
Du Hạo ở trong trận pháp, đao thương bóng kiếm, cho dù chỉ là ảo ảnh, thì Du Hạo cũng có chút không thể chống đỡ được, trên người đã xuất hiện vết thương.
Du Hạo cười một tiếng, nụ cười mang vẻ chua sót lại nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng đến lúc rồi, rốt cuộc chiếc giày cũng rơi xuống rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]