Edit: Kim
Du Hạo có chút không hiểu, tại sao tiểu hổ lại quan trọng với Du Chiêu tới như vậy?
Là bởi vì cơ thể Du Chiêu suy nhược, cần được tiểu hổ bảo vệ sao?
Du Hạo chậm rãi trồng lại hoa, sau khi trồng xong, hắn lau đất lên người tiểu hổ.
Nam Chi lập tức giãy ra, giũ sạch bụi bẩn trên người, Du Hạo ấn cô xuống, “Đừng giũ, bẩn thỉu chật vật một chút mới tốt.”
“Ta phải đưa ngươi tới trước mặt đại bá, ngươi vừa sạch sẽ vừa béo, người ta sẽ nghĩ gì?”
Du Hạo vừa nói vừa lau bùn lên người Nam Chi, trong lòng Nam Chi rất ngứa ngáy, nói: “Nhìn bằng mắt đi.”
Hừ, tuy rằng da lông bẩn thỉu, sợi nào sợi nấy quấn vào nhau, nhưng không có lông che, trông lại càng béo hơn.
Gần đây con vật nhỏ này ăn càng ngày càng nhiều.
Hổ oai hùng gì mà lại có thể béo như vậy được, ngay cả khi bay cũng không thể đứng thẳng, đôi cánh kia thật đáng thương!
Du Hạo tìm một cái lồng sắt, đẩy mông tiểu hổ đi vào lồng sắt, sau đó đóng lại.
Hắn nói: “Ngươi thật sự muốn đi chứ, ta ra khỏi sân rồi, ngươi sẽ không còn cơ hội đổi ý đâu, từ nay về sau ngươi sẽ trở thành linh sủng của người khác, sẽ không còn tự do, bị trói buộc vào một người.”
Nam Chi: “Đi mau.” Ta nóng lòng muốn đi lên núi lắm rồi.
Du Hạo:……
Cái vật nhỏ này đúng là không hiểu lòng tốt của người khác, hắn lo lắng nhiều như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3429634/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.