Edit: Kim
“Thang Tuyết luôn tìm kiếm từ bên ngoài, đặt cảm giác an toàn ở bên ngoài, cô ta nhất định phải nhìn thấy cha mẹ của Khương Mỹ Bảo thê thảm thì mới cảm thấy an toàn.”
“Loại tích cách này, có thể sống tốt nhất thời, nhưng sao có thể duy trì được lâu?”
“Cô ta thậm chí còn không thèm chứng thực xem mình đang sống một cuộc sống tốt đẹp thì Khương Tấn Ngôn và Trúc Sanh có thể sống tốt hay không, càng lún càng sâu, cũng là vì chột dạ, cảm thấy cuộc sống của mình là đi trộm của người khác mới có.”
“Bảo bảo, có nghe ra cái gì không?”
Nam Chi:……
Đến rồi, đến rồi, lại giao bài tập rồi.
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Có chuyện gì nhất định phải nói ra.”
Hệ thống:???
Không cần trả lời đúng đáp án như đúc, nhưng ít nhất cũng phải có chút liên quan chứ.
Hệ thống hỏi: “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”
Nam Chi: “Nếu dì Thang Tuyết nói thẳng là tôi không thích cô chỉ đạo tôi, có lẽ trong lòng cũng sẽ thoải mái, mà mẹ của Mỹ Bảo cũng sẽ biết được, người ta không thích cô giúp, cô không cần làm nữa.”
Hệ thống: “…… Không phải ai cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình giống như ngươi, có vài lời không dễ mở miệng.”
“Có một số lời nói ra giống như đi ra ngoài mà không mặc quần áo vậy, sẽ bị người ta đánh giá, bình phẩm.”
“Cho dù có mặc một bộ quần áo kỳ quặc một chút, thậm chí mặc ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3382574/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.