Mấy trang tài liệu, bên trong đều là tài nguyên, còn chê ít sao?
Đúng là lòng tham không đáy!
Cung Kiêu bắt đầu cảm thấy bực bội.
Hắn đã nghĩ ra phương án tốt nhất có thể giải quyết được sự việc lần này, giữ được danh dự cho Thang Tuyết, giảm thiểu tổn thất.
Còn mấy thứ trên mạng, chỉ cần chính phủ không đóng dấu quyết định, để mặc cho các cư dân mạng suy đoán thì có làm sao.
Thậm chí có biết rõ chân tướng thì thế nào, có thể làm cái gì?
Chỉ cần không bị cơ quan có thẩm quyền định tội, bọn họ có nói nhiều cũng vô ích.
Nhưng tiền đề là phải ấn Khương Tấn Ngôn xuống, chuyện có thể ngầm giải quyết, tuyệt đối không thể gây ồn ào.
Đặc biệt là chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến Thang Tuyết.
Cho dù có giải quyết xong, Thang Tuyết cũng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng.
Chờ khi chuyện này lắng xuống, cô sẽ lại chậm rãi xuất hiện trước mặt khán giả.
Cung Kiêu kìm nén cơn giận nói: “Tôi cho còn chưa đủ sao?”
Khương Tấn Ngôn: “Rất nhiều, nhưng tôi càng muốn có công lý hơn, tôi tự nhận thấy bản thân không làm gì có lỗi với Thang Tuyết, Thang Tuyết làm như vậy với tôi, khẳng định là có mục đích, tôi đoán anh là mục đích của cô ta.”
“Cô ta vì xây dựng hình tượng một nạn nhân hoàn hảo, sau đó có thể ở bên anh.”
“Tôi không tin giữa hai người chưa từng lén lút qua lại lần nào?”
Cảnh sát:……
Đứng ăn dưa thật kích thích nha, quả nhiên làm cảnh sát lâu, chuyện lạ gì cũng từng gặp.
Nhưng chuyện này vẫn rất kích thích!
Tổng tài bá đạo dùng tiền đè người, thật là ngang tàn, nhưng cảnh sát cũng không xen vào.
Suy cho cùng, bảo vệ quyền lợi là một vấn đề khó khăn và tốn thời gian, có rất nhiều người từ bỏ việc bảo vệ quyền lợi, lựa chọn nhận bồi thường.
Chỉ nhìn thôi đã thấy bất lực, đặc biệt là với Cung gia như vậy, những người đóng thuế nhà giàu thường có một chút quyền lực, người bình thường càng không thể phản kháng, nhận được khoản bồi thường kếch xù là tốt rồi.
Nhưng ở đồn cảnh sát mà xảy ra điều như vậy, vẫn khiến người ta có chút khó chịu.
Khương Tấn Ngôn hỏi Cung Kiêu: “Nếu tôi không đồng ý, thì anh định đối phó với tôi như thế nào?”
Khương Tấn Ngôn nói: “Tôi sẽ bị giết sao?”
Hắn quay đầu lại nói với cảnh sát: “Nếu tôi bị giết, thì chính là do bọn họ làm.”
Cung Kiêu:……
Cảnh sát:……
Tại sao anh lại nghĩ tới cái chết được vậy?
Cho dù là Cung Kiêu, thì cũng không thể làm ra hành động khiêu khích pháp luật được, hắn nói: “Anh coi mạng người là gì, sao tôi có thể làm ra việc như vậy.”
Khương Tấn Ngôn lập tức yên tâm, “Vậy tôi yên tâm rồi, tôi sẽ tiếp tục chống án, tôi là người hiểu rõ cảm giác bị tổn hại danh dự hơn ai hết, bị hàng ngàn người chỉ trích.”
“Không có chuyện cô ta làm, cô ta lại có thể chạy thoát, tôi không làm gì có lỗi với cô ta, nhưng cô ta lại đối xử với tôi như vậy, tôi càng khó chấp nhận hơn.”
“Nếu chúng tôi có xung đột lợi ích, cô ta làm như vậy, tôi còn có thể chấp nhận, nhưng tôi tin tưởng cô ta, dành tình cảm của mình cho cô ta, nhưng cô ta lại đối xử với tôi như vậy, loại cảm giác phản bội tuyệt vọng này rất khó chấp nhận.”
“Cô ta đột nhiên đâm vào tim tôi một nhát dao, Cung Kiêu, nếu anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?” Khương Tấn Ngôn hỏi.
Cung Kiêu chỉ nói: “Tôi sẽ làm giống như anh.”
Sắc mặt Thang Tuyết càng thêm tái nhợt, ngơ ngác mà nhìn Khương Tấn Ngôn.
Cung Kiêu lại nói tiếp: “Anh có thể làm như vậy, nhưng tôi cũng phải bảo vệ lợi ích của mình, cô ấy là vợ tôi, tôi cần phải vì cô ấy mà làm điều này.”
Khương Tấn Ngôn nói: “Hy vọng việc làm của anh sẽ khiến cô ta cảm kích, Thang Tuyết là một con rắn độc, sống cùng một con rắn độc anh không thấy tê dại hay sợ hãi sao?”
“Khương Tấn Ngôn, dẹp cái tâm tư nham hiểm của anh đi, bớt châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng của chúng tôi lại.” Thang Tuyết hoảng loạn ngắt lời Khương Tấn Ngôn.
Khương Tấn Ngôn hỏi: “Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy, tôi muốn biết nguyên nhân.”
Thang Tuyết cười lạnh một tiếng, cô cũng đã nhìn ra Khương Tấn Ngôn không có ý muốn thỏa hiệp, hắn muốn chiến đấu đến cùng, cô nói thẳng: “Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu.”
Tôi cứ không nói cho anh biết đấy, tại sao lại hận anh, tại sao lại đối xử với anh như vậy, kiếp này, anh sẽ không thể biết được đáp án.
Khương Tấn Ngôn cũng không thèm để ý, “Tôi cũng không quan tâm cô muốn gì, cô chỉ cần trả giá cho những việc mình đã làm là được rồi.”
“Đời này của tôi gặp phải cô, là do tôi xui xẻo, vì tôi chưa tích đủ công đức, là kiếp nạn giúp tôi nhìn rõ một số thứ.”
Khương Tấn Ngôn nói với Cung Kiêu: “Chúng ta gặp nhau tại tòa đi, tôi sẽ không ngầm hòa giải.”
Cung Kiêu vẫn cố nói: “Khương Tấn Ngôn, Khương tiên sinh, anh phải suy nghĩ cho kỹ, tuy là như vậy có thể khiến anh hết giận, nhưng chuyện này có ảnh hưởng rất xấu, anh cũng không có lợi, bên trên xử lý chuyện này rất dập khuôn.”
“Cho dù anh có oan ức thì thế nào, gây ầm ĩ, cũng không tốt cho sự nghiệp của anh.”
Khương Tấn Ngôn cười nói: “Tôi đã thất nghiệp nhiều năm như vậy rồi, không suy nghĩ vĩ đại như anh nói được, tôi không có dã tâm lớn như vậy.”
“Nhưng có thể kéo một tiểu hoa hàng đầu như Thang Tuyết rơi xuống, việc kinh doanh này có lãi, tôi đã nói rồi, Thang Tuyết cần phải trả giá đắt cho hành vi của mình.”
Tâm thái bây giờ của Khương Tấn Ngôn là của một người về hưu, có công việc hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng đã mang tâm lý đã về hưu.
Khương Tấn Ngôn biết kết cục của mình nếu thương lượng với Thang Tuyết không thành công, đơn giản là quay về bộ dạng trước kia.
Nhưng lại có thêm một Thang Tuyết giống hắn, hắn cũng không hề cảm thấy cô đơn đâu.
Cung Kiêu hít sâu một hơi, nhìn Khương Tấn Ngôn đi rồi, nói với Thang Tuyết đang run rẩy: “Chúng ta cũng đi thôi, chuẩn bị ra tòa.”
Hai người rời khỏi đồn cảnh sát, ngồi vào trong xe, Thang Tuyết đột nhiên nói: “Có cách nào khiến Khương Tấn Ngôn không thể ra tòa được hay không?”
Cung Kiêu không khỏi quay đầu nhìn vợ, nuốt nước bọt, hầu kết trượt xuống, “Em muốn làm gì?”
Hắn nhìn Thang Tuyết, cảm thấy người phụ nữ ngồi trên ghế phụ thật xa lạ, cách hắn rất gần, nhưng đột nhiên lại rất xa, rất xa lạ.
Thang Tuyết cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của chồng, có hoài nghi, lại có cả kinh ngạc, tim cô giật thót, cô thì thầm nói: “Có nên tung chút tin tức tiêu cực về Khương Tấn Ngôn, khiến hắn từ bỏ việc ra tòa.”
Cung Kiêu nói: “Scandal lớn nhất của Khương Tấn Ngôn chính là chuyện mua dâm này, mấy năm nay hắn cũng không xuất hiện trước mặt công chúng, một người không có nhiệt độ ai mà thèm để ý.”
Bây giờ scandal của Khương Tấn Ngôn lại trở thành scandal của Thang Tuyết.
Thang Tuyết nói: “Tìm thì sẽ thấy, hắn thiếu tài nguyên, lòng tham không đáy.”
Cung Kiêu nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh hiểu ý định của em, em muốn bịa đặt một chút tin tức tiêu cực về Khương Tấn Ngôn để chiến đấu.”
“Em cho rằng khán giả bị ngốc cả sao, lúc này mà tung tin tức tiêu cực ra, mọi người đều biết đây là cố ý nhằm vào Khương Tấn Ngôn.”
Còn có một việc mà Cung Kiêu chưa nói, đó chính là đừng gây ầm ĩ quá, công ty cũng sẽ chịu liên lụy, suy cho cùng thì hướng dư luận rất quan trọng, đặc biệt với một công ty giải trí.
Đối với việc làm của Thang Tuyết, cho dù Cung gia và công ty chưa nói gì, thì lợi nhuận và chính sách cũng sẽ dạy hắn cách cư xử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]