Ba đứa trẻ vừa quay lại đã thu hút sự chú ý của mọi người, nhân viên công tác nhìn bọn họ, còn có ba người xa lạ, hình như là người một nhà.
Nam Chi xách theo rổ nấm bình tĩnh đi tới trước mặt cha, “Cha ơi, chúng con về rồi, chúng con đi hái nấm.”
Khương Tấn Ngôn nhìn rổ nấm, không biết có thể ăn được hay không, dù sao thì Khương Tấn Ngôn cũng chỉ dám ăn nấm trong siêu thị, loại nấm hoang dại này không dám ăn.
Hai đứa trẻ còn lại cũng đi tìm mẹ của mình, đứa trẻ mới tới cũng xấp xỉ tuổi Nguyễn Tông, ánh mắt đảo quanh Nam Chi tới lui.
Đạo diễn nói với bọn trẻ: “Đây là người bạn mới của chúng ta, Trang Minh Gia, cha bạn là đạo diễn, mẹ là diễn viên.”
Thời điểm đạo diễn nói tên Trang Nghị, trong lòng cảm thấy chua xót, cùng là đạo diễn nhưng số mệnh lại khác nhau.
Trang Nghị người ta là đạo diễn phim thương mại, bộ phim thành công nhất có doanh thu lên tới hơn 5 tỷ(nhân dân tệ).
Hắn lại chỉ là đạo diễn của chương trình tạp kỹ, một người trên trời, một người dưới đất.
Trang Nghị hiển nhiên là tới cứu vãn tình thế, hôm nay hắn vừa tới, đi đường rất mệt mỏi, hắn vẫn lịch sự nói với những vị khách mời có mặt: “Chào mọi người, tôi là Trang Nghị, đây là vợ tôi Cát Lị, con trai thứ hai Trang Minh Gia.”
Tuy rằng giới giải trí là thiên hạ của tư bản, nhưng địa vị của đạo diễn vẫn cao hơn diễn viên rất nhiều, một Bạch gia đi rồi, một đạo diễn cấp cao thế chỗ, vẫn có thể kiếm tiền.
Một đạo diễn như vậy, ngay cả Cung Kiêu cũng phải nể mặt mấy phần, một đạo diễn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, người ta đều là chủ động mang tiền tới đầu tư cho hắn, căn bản là không thiếu tiền.
Thang Tuyết là người đầu tiên lên tiếng: “Xin chào đạo diễn Trang, tôi là Thang Tuyết.” Cô cũng không quên chào hỏi vợ của Trang Nghị là Cát Lị, “Chào chị Cát Lị.”
Trang Nghị cũng có chút ấn tượng với Thang Tuyết, khẽ gật đầu: “Chào cô.”
Những người khác cũng lần lượt chào hỏi, đến phiên Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn nói: “Chào đạo diễn Trang.”
Trang Nghị đã ngoài bốn mươi, nhìn Khương Tấn Ngôn hỏi: “Không phải cậu đã rời khỏi giới giải trí rồi sao?”
Nói như vậy có vẻ có chút vô lễ, nhưng cũng có chút thân mật, Khương Tấn Ngôn cười khổ nói: “Cũng gần như là đã rời khỏi.”
Lúc trước Khương Tấn Ngôn đã từng tham gia phim điện ảnh của Trang Nghị, còn đạt được danh hiệu ảnh đế, nói thật, ở chỗ này, tình huống gặp lại nhau này khiến Khương Tấn Ngôn thật sự không có gì để nói.
Trang Nghị nhìn Nam Chi, “Đây là con gái cậu sao, cậu kết hôn khi nào vậy?”
Trang Nghị dành toàn bộ thời gian cho công việc, mấy câu chuyện phiếm trên mạng cũng lười xem đến, chỉ cần diễn viên không làm trái pháp luật, vi phạm đạo đức, hắn đều có thể dùng.
Khương Tấn Ngôn:……
Ừmm, chúng ta phải nói chuyện này sao đây.
Cát Lị nói: “Được rồi lão Trang, Minh Gia, con ra chơi với các bạn đi.”
Thang Tuyết nói với con gái: “Tiêu Tiêu, con ra chơi với anh đi.”
Cát Lị nhìn Cung Tiêu Tiêu, khách khí nói: “Con gái của cô thật đáng yêu.”
Thang Tuyết cười dịu dàng, xoa đầu đứa trẻ, “Minh Gia cũng rất đẹp trai.”
Nói đến đứa con trai này, khóe miệng Cát Lị co rút, có chút đau đầu nói: “Đứa con trai thứ hai này của tôi rất khó quản.”
Đứa nhỏ này là đứa con thứ hai, đứa đầu tiên đã mười mấy tuổi, tất nhiên là không thể tham gia chương trình được nữa.
Cung Tiêu Tiêu bị mẹ ép đi chơi với một người anh xa lạ, cô có chút sợ hãi, nhưng vẫn hô: “Chào anh.”
Trang Minh Gia nói: “Chào em.”
Thang Tuyết thấy hai đứa nhỏ cũng tính là hòa thuận, nói đùa với đạo diễn: “Khách quý mới tới, chắc đạo diễn sẽ không bủn xỉn chứ, chúng ta phải làm tiệc tẩy trần cho đạo diễn Trang.”
Đạo diễn: “Tất nhiên phải làm.”
Trang Nghị từ chối: “Không cần phải phiền toái như vậy, không cần làm vậy.”
Thang Tuyết nói: “Không sao đâu đạo diễn, hôm nay cứ thoải mái ăn đi, tổ chương trình không phải người tốt, mấy ngày tiếp theo cũng không được ăn ngon đâu.”
Đều đã nói như vậy, Trang Nghị tất nhiên không thể tiếp tục từ chối, hắn nói: “Tôi thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi.”
Đêm hôm khuya khoắt phải bay tới đây, thật sự mệt mỏi.
Thang Tuyết cầm tiền từ tay đạo diễn đi mua đồ ăn, cô hạ quyết tâm phải nắm chắc chuyện nấu cơm này, những người khác cũng không nói gì, rốt cuộc thì ở nơi này Thang Tuyết là người nấu ăn ngon nhất.
Trang Minh Gia do dự một chút, sau đó đi tới hỏi Nam Chi: “Trong rổ của em là thứ gì vậy?”
Nam Chi giơ rổ ra cho cậu bé xem, “Là nấm hái được trong núi, bên trên là quả dại, ăn rất ngọt, anh có ăn không?”
Trang Minh Gia chưa từng ăn loại quả này bao giờ, quả to bằng ngón tay, khi bóp vào có cảm giác mềm mềm, cậu bé vừa ghét bỏ vừa ngạc nhiên, “Thứ này có thể ăn được sao?”
Mễ Nhạc và Nguyễn Tông đều gật đầu nói: “Ăn được, hơi ngọt.” Nhưng cũng không được tính là trái cây ngọt.
Trang Minh Gia nếm thử với vẻ mặt kỳ quái, Nam Chi nhìn Cung Tiêu Tiêu đang đứng xem, lấy một quả đưa cho cô, “Em ăn một quả đi.”
Cung Tiêu Tiêu nhận lấy, cảm ơn cô: “Cảm ơn chị.”
Nam Chi đưa nấm cho cha cô: “Cha ơi, con muốn ăn nấm xào, cho nhiều dầu một chút.”
Khương Tấn Ngôn: “Có độc.”
Ba đứa trẻ đồng thanh nói: “Không có độc.”
Nam Chi nói: “Ông lão đã giúp bọn con chọn ra rồi.”
Khương Tấn Ngôn:……
Trẻ con thật phiền phức.
Bị mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm, Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nói: “Chờ một chút.”
Nam Chi: “Cảm ơn cha, con yêu cha nhất.”
Khương Tấn Ngôn:…… Đừng yêu tôi!
Kể từ khi có đứa trẻ này, tiền đồ của hắn ngày càng eo hẹp, thời gian eo hẹp, tiền bạc eo hẹp, lông mày cũng nhíu chặt.
Thang Tuyết xách túi lớn túi nhỏ trở về, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chơi cùng nhau, lại nhìn con gái cô bởi vì quá nhỏ, không chen vào được câu nào, lẻ loi mà nhìn bọn họ.
Đặc biệt là con trai của đạo diễn Trang lại rất thân thiết với con gái Khương Tấn Ngôn, hi hi ha ha đùa giỡn, hoàn toàn không để ý tới Cung Tiêu Tiêu bên cạnh.
Thang Tuyết đi tới, nói với Trang Minh Gia: “Cha mẹ cháu đều đã đi nghỉ ngơi rồi, cháu có mệt không, có muốn đi nghỉ ngơi không, ngày mai quay chương trình rất mệt nha.”
Trang Minh Gia ngẩng đầu liếc mắt đánh giá Thang Tuyết, “Tôi không mệt.”
Lúc ngồi trên máy bay hay ngồi xe, cậu đều ngủ, bây giờ rất sung sức.
Thang Tuyết nói: “Vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Trang Minh Gia cau mày, cái người dì này thật phiền phức, cậu kìm nén tính tình nói: “Tôi không mệt.”
Nam Chi nhìn Trang Minh Gia, hỏi: “Dì Thang à, dì không muốn anh ấy chơi cùng bọn cháu sao, chúng cháu không thể chơi cùng nhau sao?”
Trong lòng Thang Tuyết giật thót, cô vô thức nhìn Nam Chi, đứa trẻ nhìn cô bằng đôi mắt trong veo.
Ngây thơ trong sáng, lại khiến Thang Tuyết có chút chán ghét, đây là một đứa trẻ không biết giữ mồm miệng.
Chuyện xảy ra lúc trước, đều là do miệng cô châm ngòi.
Thang Tuyết cố gắng cười nói: “Sao có thể như thế được, dì chỉ sợ cậu bé mệt thôi, Mỹ Bảo, cháu cũng biết đấy, nhiệm vụ của chương trình rất vất vả.”
“Ồ…” Nam Chi gật đầu, “Nhưng anh ấy nói anh ấy không mệt, sao dì lại muốn anh ấy đi nghỉ ngơi.”
Nam Chi cảm thấy dì Thang Tuyết không phải là cha mẹ của Trang Minh Gia, lại quản Trang Minh Gia như vậy, không cho Trang Minh Gia chơi.
Trang Minh Gia cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng không mệt, sao dì lại muốn tôi đi nghỉ ngơi.” Phiền muốn chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]