Edit: Kim
Bạch Lộ nghe lời Nam Chi nói, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính nước dưa hấu, “Không đâu, mẹ chị sẽ không bỏ đi đâu.”
Nhưng mà dì ấy sẽ thật sự rời đi.
Nam Chi tò mò hỏi: “Tại sao?”
Bạch Lộ nói: “Mẹ không còn việc làm, sau khi sinh chị, mẹ đã không thể lên sân khấu được nữa.”
Bạch Lộ mơ hồ biết được, mẹ vì sinh cô, mà đã từ bỏ sự nghiệp của mình.
Bà nội nói, mẹ làm như vậy là vì muốn gả vào Bạch gia.
Làm một người mẫu thì có gì tốt, gả vào hào môn làm thiếu phu nhân mới là tốt nhất.
Người mẫu là miếng cơm của thanh xuân, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, còn không bằng nhân lúc còn trẻ tìm một gia đình tốt gả vào.
Nam Chi ngẩng đầu nghe chị Bạch Lộ nói với vẻ mặt nghi hoặc, cô nói: “Là do mẹ chị không đi tìm việc cho nên mới không có việc làm, một khi tìm được dì ấy sẽ có việc làm.”
“Mẹ chị có thể đi làm.”
Nam Chi không hiểu tại sao chị Bạch Lộ lại cảm thấy mẹ mình sẽ không tìm được việc làm, sẽ luôn không có việc làm.
Bạch Lộ sửng sốt một chút, cô nhìn Nam Chi, không nhịn được hỏi: “Thật là như vậy sao?”
“Chính là như vậy.” Mễ Nhạc cũng nói: “Mẹ anh cũng đã đổi rất nhiều công việc, làm không vui thì sẽ đổi sang công việc khác.”
Bạch Lộ còn nhỏ, những người cô tiếp xúc đều là người nhà, người nhà đều cảm thấy mẹ cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/3357180/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.