Ông lão đưa đứa trẻ đi dạo trong núi một vòng, đã trở lại, đánh thức Khương Tấn Ngôn đang ngủ say, tới lúc làm việc rồi.
Khương Tấn Ngôn:……
Ông à, nghỉ thêm một chút đi!
Sao ông lại có hăng hái như vậy, Khương Tấn Ngôn không nói nên lời, nhìn đứa trẻ tung tăng nhảy nhót, lâm vào trầm mặc, giữa lúc mặt trời còn trên đỉnh đầu, cầm cuốc lên làm việc.
Lòng bàn tay nóng rát, có bọt nước, ma sát có chút đau nhức, Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nhịn xuống, nỗ lực cảm nhận, nếu, nếu như hắn nhận được một vai diễn như vậy, hắn sẽ dễ dàng nhập vai hơn.
Chờ tới lúc trở về, hắn sẽ xem lại xem mình đã biểu hiện như thế nào.
Nam Chi đội chiếc mũ nhỏ, đi theo phía sau ông lão và cha nhặt cỏ, nhặt đầy thì lại bưng ra ven đường phơi dưới ánh nắng gắt.
“Vất vả rồi, mặt trời sắp lặn.” Cuối cùng ông lão cũng mở miệng nói với hai cha con, “Công việc hôm nay của hai người đã kết thúc.”
Khương Tấn Ngôn nói lời cảm tạ, “Cảm ơn ông.”
Ông lão xua tay, “Chờ một chút.” Nói rồi xoay người đi.
Một lúc sau, ông lão xách theo một quả dưa hấu nhỏ, đưa cho Khương Tấn Ngôn, “Cầm về ăn đi.”
Thật vất vả mới có một người không nhìn hắn bằng ánh mắt thành kiến, cư dân mạng đều mắng hắn, mà ông lão này lại không lên mạng, cái gì cũng không biết.
Lúc hắn làm việc, cũng là ánh mắt hận sắt không thành thép.
Ông lão chỉ nói: “Tuy cậu sống không ra gì, nhưng cũng không thể làm khổ đứa trẻ được.”
Khương Tấn Ngôn:……
Ông lão vẫn là ông lão.
Sau này hắn sẽ không tùy tiện cảm động nữa.
“Đây là tiền công của cậu hôm nay.” Ông lão đưa ra một tờ hai mươi tệ và một tờ mười tệ, tổng cộng là ba mươi tệ.
Khương Tấn Ngôn:……
Ông à, sức lao động của cháu bán rẻ như vậy sao?
Một ngày mệt chết khiếp, lại chỉ có ba mươi tệ.
Ông lão còn xua tay nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi cho thêm cậu mười tệ, là cho đứa trẻ mua gì đó để ăn.”
Khương Tấn Ngôn:……
Vậy là chỉ có hai mươi tệ?
Chỉ có hai mươi nhân dân tệ cho bữa tối?
Đây có phải là chuyện mà tổ chương trình làm không?
Ông lão nói: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, nhanh đi đi, bọn họ nói chỉ được cho cậu hai mươi tệ thôi.”
Khương Tấn Ngôn chỉ có thể nói: “Cảm ơn ông, đã làm phiền ông rồi, cháu đi đây, Mỹ Bảo chào tạm biệt ông đi.”
Nam Chi vẫy tay với ông lão, “Tạm biệt ông, ngày mai cháu sẽ quay lại trả thùng cho ông.”
Ông lão ừm một tiếng, “Người lớn thì không cần tới.”
Khương Tấn Ngôn:……
Biết rồi, biết rồi, đừng nói nữa!
Trên đường về nhà, Khương Tấn Ngôn sờ quả dưa hấu, cảm thấy mát lạnh, hiển nhiên là đã được ướp lạnh.
Trong tay đứa trẻ cầm một cái thùng nhỏ, bên trong có mấy con cua nhỏ, phát ra tiếng xào xạc.
Khương Tấn Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi, hắn tới làm cu li, mà đứa trẻ lại giống như tới đây chơi.
Cầm 30 tệ, Khương Tấn Ngôn cẩn thận tính toán xem mình có thể mua được thứ gì dinh dưỡng hay không, trứng gà đi, vừa tiện lợi lại vừa có dinh dưỡng.
Khương Tấn Ngôn biết cách nấu trứng, chiên trứng, luộc trứng, cơm chiên trứng, mì trứng cà chua…..
Hắn mang theo quả dưa hấu và đồ ăn mua được về nhà, nói thật thì Khương Tấn Ngôn không nhớ đường lắm, nhưng đứa trẻ lại không thèm nghĩ ngợi mà đi thẳng, đến khúc cua, cũng không hề do dự mà đi tiếp.
Giống như đang chạy quanh trong nhà mình, sao lại thuần thục như vậy?
Phải chăng đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
Loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng trở về nhà, Mễ gia đã về nhà trước, bộ dạng mệt nhừ, Tiêu Na nhìn Khương Tấn Ngôn hỏi: “Nhà anh được trả bao nhiêu tiền công?”
Khương Tấn Ngôn lắc đầu, vươn tay, lòng bàn tay hơi sưng đỏ, có bọt nước, “Không nhiều lắm, thật sự rất mệt.”
Mễ Thành nói: “Tôi cũng chỉ có 20 tệ.”
Hai mươi tệ, Khương Tấn Ngôn nói: “Tôi cũng là 20 tệ, nhưng mà ông lão còn cho thêm 10 tệ.”
Mễ Thành nhìn dưa hấu trong tay Khương Tấn Ngôn, “Chỉ có 20 tệ mà anh còn mua dưa hấu?”
Khương Tấn Ngôn: “Ông lão cho.”
Mễ Thành:...........
Ông lão thật là tốt bụng, đã cho thêm 10 tệ, còn cho dưa hấu.
Nam Chi thấy Mễ Nhạc nhìn quả dưa hấu chằm chằm, nói với Mễ Nhạc: “Lát nữa anh tới ăn dưa hấu nhé, cha ơi, cắt dưa hấu đi.”
Mễ Nhạc lập tức vui vẻ, “Cảm ơn em, Mỹ Bảo.”
Khương Tấn Ngôn cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn buông đồ xuống đi tắm rửa, tắm xong thì đi nấu cơm.
Những người khác cũng lần lượt trở về, cả đám người đều bị công việc làm công tàn phá, vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả Thang Tuyết người có trường tụ thiện vũ*, lúc này cũng trầm mặc.
(*Trường tụ thiện vũ: là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.)
Nam Chi gọi mấy đứa trẻ tới chia dưa hấu, quả dưa hấu vốn dĩ không lớn, chỉ đủ chia cho bọn trẻ, người lớn chỉ được cắn một miếng nếm hương vị.
Các người lớn cũng sẽ không ăn tranh dưa hấu với bọn trẻ, dù sao cũng không đủ chia, nhưng nhìn thấy Khương Tấn Ngôn ăn dưa hấu, vẫn cảm thấy thèm.
Một đám các bạn nhỏ ngồi xổm ở bậc cửa cùng nhau ăn dưa hấu, Bạch Lộ vừa nhấm nháp dưa hấu vừa nói với Nam Chi: “Chị nói mang đồ về cho em, nhưng chị không có tiền, mẹ chị không cho mua.”
Nam Chi chỉ nói: “Không sao, em vẫn còn đồ ăn.”
Đồ ăn vặt của người dân trong làng cho vẫn còn.
Mễ Nhạc rất hâm mộ, “Mỹ Bảo, tại sao em lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy?”
Nam Chi nói: “Đều là người lớn cho.”
Nam Chi thấy cha mẹ Bạch Lộ có vẻ đang tức giận, hỏi: “Cha mẹ chị cãi nhau sao?”
Bạch Lộ quý trọng gặm dưa hấu, “Đúng vậy, bọn họ đang cãi nhau, là chiến tranh lạnh, không ai để ý tới ai.”
Nam Chi nhìn cha mẹ chị Bạch Lộ, trong cốt truyện, bọn họ ly hôn, mẹ Bạch Lộ nói bọn họ ly hôn là vì dì Thang Tuyết.
Nhưng không có ai tin mẹ Bạch Lộ, mọi người đều nói, là do cô muốn ly hôn, không biết cách quản lý cuộc hôn nhân của mình, lại đem chuyện ly hôn của mình đổ lỗi cho người khác.
Thang Tuyết người ta đã làm gì khiến các người phải ly hôn, nếu Thang Tuyết còn độc thân, cô nói người ta là kẻ thứ ba còn có thể hiểu được, nhưng vấn đề là, Thang Tuyết đã kết hôn rồi.
Thang Tuyết và chồng còn rất ân ái, cho dù muốn tìm lý do để cứu vãn cuộc hôn nhân thất bại của mình, cũng không thể trách Thang Tuyết.
Vốn dĩ cư dân mạng còn khá thích Thi Tư, Thi Tư đẹp như vậy, dáng người hoàn mỹ như vậy, lại biết cách ăn mặc có khí chất, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ mà nữ giới hướng đến.
Bởi vậy mà cô có không ít fans nữ, nhưng cô lại đem chuyện ly hôn của bản thân đổ lên đầu người khác, thực sự có chút quá đáng.
Trò khôi hài này phải tới khi Cung Kiêu lên tiếng mới dừng lại, Cung Kiêu rất không khách khí nói, nếu lại có người bôi nhọ vợ mình như vậy, sẽ nhờ tới pháp luật giải quyết.
Lời Thi Tư nói không có ai tin, bọn họ đều cảm thấy cô không quản được người đàn ông hào môn của mình, đầu óc còn không đủ sáng suốt mà đi trách móc người khác.
Cứ như vậy, Thi Tư cũng không còn cơ hội bước lên sân khấu, cô xuất ngoại, phát triển ở nước ngoài.
Nam Chi còn nhỏ, có chút không hiểu, tại sao cha chị Bạch Lộ lại vì một người xa lạ mà làm tổn thương người nhà mình.
Nam Chi không nhịn được mà nhắc nhở Bạch Lộ: “Chị, nếu bọn họ vẫn tiếp tục cãi nhau, ly hôn thì phải làm sao bây giờ?”
Mẹ Bạch Lộ không thể đưa con đi cùng, chị Bạch Lộ sau này sẽ không thể gặp lại mẹ nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]