Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Thầy Khương, xe tới rồi, nhanh đi thôi.” Nhân viên tổ chương trình chạy đến nói.

“Được, cảm ơn.” Khương Tấn Ngôn lập tức gật đầu, nắm tay đứa trẻ đi theo phía sau nhân viên chương trình lên xe buýt.

Nhìn thấy hàng phía sau có ghế trống, Khương Tấn Ngôn bế đứa trẻ ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

Dù sao Khương Tấn Ngôn cũng cảm thấy mình tới đây chỉ là hình thức, sau khi chương trình kết thúc sẽ rời đi, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp xúc quá nhiều với những người có mặt.

Nhìn thấy con cái của những người khác, Khương Tấn Ngôn nói: “Con có muốn chơi với bọn họ một chút không?”

Nam Chi lắc đầu, “Con ở bên cạnh cha.”

Khương Tấn Ngôn có chút cảm động.

Nhưng ngay sau đó đứa trẻ nói: “Chương trình bắt đầu rồi sẽ có rất nhiều trò chơi.”

Khương Tấn Ngôn:……

Đứa nhỏ này giống mẹ nó……

Làm người ta cạn lời.

Mặt khác bốn gia đình còn lại đều đang trò chuyện, phụ nữ trò chuyện với phụ nữ, đàn ông trò chuyện với đàn ông, nhưng mà âm lượng cũng không lớn, mấy đứa trẻ ăn đồ ăn vặt trong tay bọn họ.

Nguyễn Tông cầm lấy một nắm đồ ăn vặt, trượt xuống khỏi ghế xe, đưa cho Nam Chi: “Cho em ăn.”

Nam Chi lập tức nhận lấy, “Cảm ơn anh Nguyễn Tông.”

Mẹ Nguyễn Tông là một người vừa có khí chất vừa dịu dàng, cô nói với Nguyễn Tông: “Con cho em gái thêm một ít nước nữa.”

Nguyễn Tông lấy chai nước từ trong tay mẹ đưa cho Nam Chi, “Ăn khát rồi thì uống chút nước.”

“Cảm ơn anh.” Nam Chi nhận lấy, lấy đồ ăn vặt từ trong cặp sách nhỏ ra trao đổi với cậu bé, “Anh, anh cũng ăn đi.”

“Cảm ơn.” Nguyễn Tông mỉm cười, ngồi xuống vị trí bên cạnh Nam Chi.

Thang Tuyết thấy vậy, nói với mẹ của Nguyễn Tông là La Hân: “Đứa trẻ nhà cô thật là lương thiện.”

La Hân cười nói: “Đứa trẻ nhà cô rất đáng yêu.”

Trong mấy đứa trẻ, đứa trẻ tinh xảo đáng yêu lại giàu có nhất là Cung Tiêu Tiêu, nhỏ tuổi nhất, ngây thơ chất phác, khiến cư dân mạng phải gào thét một phen.

Nhắc tới đứa trẻ, trên mặt Thang Tuyết lại tràn ngập vẻ hạnh phúc, toàn thân bao phủ một luồng ánh sáng dịu nhẹ, khiến người ta cảm thấy cô rất yêu đứa trẻ.

……

“Chào mừng các bậc cha mẹ và các em bé đã đến ngôi làng cổ Hoành Thôn xinh đẹp, tôi là trưởng thôn của mọi người.” Người chủ trì Trang Soái cầm loa nói to.

“Chào trưởng thôn.” Những vị khách lập tức chào hỏi, trưởng thôn nói: “Tiếp theo, tôi sẽ giới thiệu Hoành Thôn với mọi người.”

【Phát sóng rồi, cuối cùng cũng phát sóng rồi, wow, nơi này thật là đẹp.】



【Ảnh chụp trên không đẹp quá, cả thôn giống như một con trâu vậy.】

【Bảo bối Tiêu Tiêu, tôi đến đây.】

【Nguyễn Tông, chị chờ em.】

【Khương Tấn Ngôn và con gái của hắn nhìn có vẻ không hợp nhau.】

【Đứa trẻ kia luôn đứng bên cạnh Khương Tấn Ngôn, không rời Khương Tấn Ngôn nửa bước, nhất định là rất nhát gan.】

Trưởng thôn nói: “Hoành Thôn được quy hoạch theo hình dạng một con trâu, cung cấp thủy điện và internet, tiếp theo đây, chúng ta sẽ có một tuần cảm nhận vẻ đẹp của Hoành Thôn.”

“Như thường lệ, mọi người mở đồ đạc ra, nộp điện thoại và thiết bị giải trí ra, còn có đồ ăn vặt nữa, phải nộp hết, chúng ta sẽ sống cuộc sống của cổ nhân từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn.”

【 Cười chết, tập trước cũng thu.】

【Luôn có đủ loại lý do để tịch thu di động và mấy món đồ chơi của khách mời.】

【Quả nhiên, đúng như dự đoán, trong vali của Mễ gia có rất nhiều loại đồ ăn vặt, là đồ ăn vặt của gia tộc.】

【Lần nào cũng bị các loại đồ ăn vặt của Mễ gia làm cho kinh ngạc.】

【Cũng đâu còn cách nào khác, Cha của Mễ Nhạc là vận động viên, không thể ăn đồ ăn thông thường được.】

【Vận động viên bơi lội có thể ăn như người bình thường không, có lẽ sau khi giải nghệ là có thể ăn, sẽ không sợ mập lên.】

【Nơi này có nhiều nước như vậy, là sân nhà của cha Mễ Nhạc rồi.】

Các khách mời đều đấu tranh tượng trưng một chút rồi giao ra, chỉ có Mễ gia là bày ra khuôn mặt đau khổ, lôi kéo đồ ăn với nhân viên chương trình, cuối cùng vẫn bị lấy đi một cách tàn nhẫn.

Trưởng thôn nói: “Toàn bộ ngôi làng cổ đã được đưa vào Danh sách Di sản Văn hóa Thế giới, sau này vào ở rồi phiền mọi người giữ gìn một chút, về phần ở trong căn phòng nào sẽ được quyết định bằng hình thức rút thăm.”

Rút thăm là phương pháp công bằng nhất, trước mặt trưởng thôn có năm loại hoa khác nhau, hoa hồng, hoa Bách Hợp, hoa bìm bìm, loài hoa dại không rõ danh tính và một bông hoa hướng dương khổng lồ.

“Mời các bảo bối lên lựa chọn hoa, nhất định phải lựa chọn cẩn thận.” Trưởng thôn nói.

【Tổ chương trình thật là thiếu đạo đức, trẻ con chỉ bị thu hút bởi những thứ đẹp mắt thôi.】

【Chọn bông hoa đẹp nhất, kết quả là phải ở trong căn phòng kém nhất.】

【Đẹp chỉ là nhất thời, còn phải ở trong căn phòng đó một tuần.】

【Không đâu, nhìn nụ cười gian trá của trưởng thôn đi, nói không chừng sẽ làm theo cách ngược lại đấy.】

Các gia đình cũng bắt đầu thảo luận, Nam Chi ngẩng đầu hỏi cha mình: “Chúng ta nên chọn cái nào đây?”

Khương Tấn Ngôn nói thẳng: “Cái nào cũng được.” Dù sao cũng không phải là căn phòng tốt.

Bên này lựa chọn, bên kia đổi phòng, bất luận chọn cái nào, cũng giống nhau.

Nam Chi nói: “Vậy chúng ta chọn hoa hướng dương đi, còn có hạt dưa* để ăn.”

(*Chỉ chung mấy loại hạt dưa, hướng dương,....)

Quay phim:……



Khán giả:???

Cũng có lý, có hạt dưa để ăn.

Khương Tấn Ngôn cũng trầm mặc một hồi, “Được, nhưng hạt dưa chưa chín, còn ướt.”

Nam Chi: “Vậy đem đi phơi khô.”

Khương Tấn Ngôn im lặng gật đầu.

Ngay cả khi không có căn phòng tốt để ở, cũng có hạt dưa để ăn, đứa trẻ rất vui vẻ.

【Đứa trẻ này tên là gì nhỉ, có chút đáng yêu.】

【Là khách mời mới, con gái Khương Tấn Ngôn, hình như tên là Mỹ Bảo.】

【Uầy, Khương Tấn Ngôn kết hôn rồi sao?】

【Trong ấn tượng của tôi, Khương Tấn Ngôn hẳn là lớn tuổi nhất ở đây, bảo dưỡng tốt thật.】

Một nhân vật của công chúng đã lâu không xuất hiện, mọi người đều có cảm giác như đã lâu không gặp.

Nói không chừng sẽ tạo nên làn sóng ‘hồi xuân’.

Nhưng thanh danh của Khương Tấn Ngôn không tốt, khiến người ta có cảm giác, hắn nhất định là rất già.

Nam Chi sợ người khác chọn hoa hướng dương trước, cho nên cô là người đầu tiên giơ tay lên nói: “Trưởng thôn, con muốn chọn hoa hướng dương.”

Trưởng thôn: “Được.”

Nam Chi đi tới trước bông hoa hướng dương, nhặt bông hoa hướng dương lên, sờ một cái, hạt hoa hướng dương tạo ra chút ma xát, Nam Chi rất vui vẻ.

“Mẹ, mẹ, con muốn chọn hoa, bông hoa to.” Cung Tiêu Tiêu nhìn thấy bông hoa to trong tay Nam Chi, cũng cảm thấy rất thích thú.

Cung Tiêu Tiêu là một đứa trẻ, muốn thứ như vậy cũng là bản năng.

Hai đứa trẻ tranh hoa là điều mà tổ chương trình mong đợi, rốt cuộc thì hoa cũng có bông lớn bông nhỏ, có rực rỡ cũng có nhạt nhòa.

Bây giờ phải xem gia đình hai đứa trẻ phối hợp thế nào.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên im lặng.

【Nào, nào, tổ chương trình dùng kỹ năng thông thuờng, chọc đứa trẻ tranh giành.】

【Wow, sao có thể làm được?】

【Nhất định là không nhường.】

【Đừng quên, trước kia Khương Tấn Ngôn và Thang Tuyết là người yêu cũ.】

【Tôi cảm thấy sẽ nhường, lúc trước chia tay là do Khương Tấn Ngôn có lỗi với Thang Tuyết của chúng ta.】

【Nếu Khương Tấn Ngôn còn phong độ thì hẳn là sẽ nhường, hơn nữa Tiêu Tiêu cũng nhỏ hơn con gái của hắn.】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.