Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi nhìn thấy mặt cha cô tái xanh, cô thấp giọng nói: “Con biết cha không cố ý, là bọn họ nói bậy.”

“Không có cha và mẹ, con sẽ không được sinh ra.”

“Cha, tại sao bọn họ lại nói như vậy?”

Khương Tấn Ngôn suy nghĩ một lúc, “Chúng ta không quan tâm tới việc người khác nói thế nào.”

Mặc kệ hay mua dâm hay ngoại tình, đều là hành vi của tra nam.

Dù sao thì việc hắn ngủ cùng người phụ nữ khác cũng là sự thật.

Nếu không phải người phụ nữ kia chạy mất, mà điện thoại của hắn lại có nhật ký trò chuyện kỳ lạ không thể giải thích được, hắn lập tức bị nhận định là mua dâm.

Nhưng các fans và giới giải trí cũng không quan tâm đó có phải là sự thật hay không, báo trí thật thật giả giả mà bàn tán chuyện hắn mua dâm để câu lưu lượng.

Trong mắt mọi người chỉ có hai chữ ‘mua dâm’, chỉ nhìn thấy hai chữ này.

Cho dù có làm sáng tỏ, thì hai chữ này cũng đã in hằn trên người Khương Tấn Ngôn, có rửa cũng không sạch.

Cho dù có rửa sạch, thì việc ngoại tình vẫn là một sự thật chắc chắn.

Trong chương trình này, những chuyện cặn bã của mấy năm trước sẽ lại khơi lên một lần nữa, câu chuyện về tên tra nam sẽ được nhắc đi nhắc lại.

Công ty biết sẽ có kết quả như vậy nhưng vẫn nhận lời, là vì hắn đã không còn giá trị để công ty phải bảo vệ hắn.

Hơn nữa có một số chuyện cho dù có làm sáng tỏ, nhưng những chuyện không tốt vẫn khiến người ta nhớ lâu hơn.

Nam Chi cũng thở dài, “Cha à, cha thật thảm!”

Mẹ cũng thật thảm!

Nam Chi hỏi cha: “Dì Thang Tuyết và mẹ có quen biết không?”

Khương Tấn Ngôn theo bản năng nói: “Mẹ con hẳn là không có quan hệ gì với Thang Tuyết.”

Nam Chi suy nghĩ một lúc, cô tiến lên ghé sát vào tai Khương Tấn Ngôn, Khương Tấn Ngôn cũng cúi thấp xuống, nghiêng đầu nghe đứa trẻ nói chuyện.

Nam Chi nói: “Đã lâu rồi mẹ không có việc làm, cho nên mới giao cho cho cha.”

“Con nghe mẹ nói, có người khiến mẹ không có công việc, mẹ bị liên lụy.”

Ánh mắt Khương Tấn Ngôn lóe lên, hỏi: “Mẹ con làm công việc gì?”



Nam Chi: “Giống cha, là diễn viên, diễn vai quần chúng.”

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Ngay đến cả vai quần chúng mà cũng không nhận được vai sao?”

Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi.”

Khương Tấn Ngôn lắc đầu, đè thấp giọng nói chuyện với đứa trẻ: “Không đúng, cha cũng không biết đến sự tồn tại của cô ta, ngay cả truyền thông cũng không thể đào ra được.”

Ngay sau khi sự kiện mua dâm nổ ra, truyền thông lập tức đào thông tin về nữ chính, nhưng cũng không tìm ra.

Lúc ấy Khương Tấn Ngôn đã nghĩ, người phụ nữ này rất thông minh, nếu không thông minh thì ít nhất cũng rất biết cách lẩn trốn.

Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.

Kết quả là mấy năm sau, lại đột nhiên ném cho hắn một quả bom là đứa trẻ.

Nói cô bị hắn liên lụy có chút vô căn cứ, rốt cuộc thì hắn còn không biết cô là ai, người khác lại càng không biết.

Khương Tấn Ngôn nói: “Cha cảm thấy không liên quan tới cha, có khả năng là mẹ con đã đắc tội với ai đó mà không biết.”

Người phụ nữ đó có thể che giấu mọi chuyện, những người khác sẽ không vì cô có quan hệ với hắn mà trút lên cô.

Nam Chi liếc mắt đánh giá khuôn mặt dịu dàng của Thang Tuyết, “Mẹ nói có liên quan tới cha, mẹ hỏi, có người nói, là vì dì Thang Tuyết không thích mẹ.”

Thang Tuyết trong giới giải trí có địa vị gì, đặc biệt sau lưng cô còn có Cung gia, nhằm vào một nữ diễn viên tuyến 18 mất việc làm là chuyện rất dễ dàng.

Quả là rất vừa khéo!

Khương Tấn Ngôn nói: “Chờ xuống máy bay, cha sẽ gọi điện thoại cho mẹ con hỏi nguyên nhân.”

Mọi người vô tình hay cố ý nhìn về phía hai cha con, thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, dường như rất thân mật, quan hệ khá tốt.

Thang Tuyết dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, cũng không muốn nhìn lâu, dù sao thì Khương Tấn Ngôn cũng là diễn viên, một ảnh đế.

Ở trước mặt tư bản lại không có sức phản kháng, chỉ là một người làm công thân bất do kỷ, với ánh mắt bây giờ của Thang Tuyết, thật chẳng đáng là gì.

Có lẽ trước kia rất cao lớn vững chãi, nhưng bây giờ…….

Hai tiếng sau, cả đoàn người xuống máy bay, Khương Tấn Ngôn dẫn con gái tìm một chỗ gọi điện thoại.

Khương Tấn Ngôn nói với Nam Chi: “Đọc số đi.”

Nam Chi đọc số điện thoại, cuối cùng nói: “Cha, cha phải nhớ kỹ số điện thoại của mẹ đi, sau này không cần hỏi con nữa.”

Khương Tấn Ngôn: “Cha hỏi con, là giúp con khắc sâu, sau này dù thế nào cũng vẫn có thể nhớ được số điện thoại.”



Hắn nói xong, lại cảm thấy không công bằng, dựa vào cái gì mà đứa trẻ chỉ ghi nhớ số điện thoại của mẹ, không nhớ số điện thoại của cha.

Khương Tấn Ngôn nhìn Nam Chi nói: “Bây giờ cha là người giám hộ của con, nhất định phải nhớ kỹ số điện thoại của cha, biết không?”

Nam Chi: “Vâng.”

Điện thoại được kết nối, Khương Tấn Ngôn hỏi: “Nghe đứa trẻ nói, bây giờ cô không có việc làm?”

Trúc Sanh uể oải, có chút buồn ngủ nói: “Đúng vậy, sao nào, có phải Khương ảnh đế muốn tìm công việc cho tôi hay không, đến cả bản thân anh còn chưa lo xong còn muốn quản tôi?”

“Đứa trẻ theo anh tham gia chương trình còn bị mắng lây.”

Khương Tấn Ngôn hỏi: “Tôi nghe nói là Thang Tuyết chèn ép cô, cô có ân oán gì với Thang Tuyết sao, có liên quan gì tới tôi.”

Trúc Sanh ngáp dài một cái, “Đúng vậy, lúc đó ở trong đoàn làm phim tôi diễn vai quần chúng là một cung nữ, cô ta là nữ chính, cô ta tát tôi rất mạnh, hết lần này tới lần khác, ít nhiều cũng có thù oán cá nhân trong đó.”

“Lúc đó tôi còn cho rằng cô ta đã phát hiện ra là tôi đã ngủ cùng bạn trai của cô ta, nhưng chuyện kia, tôi cũng không có nói cho ai biết.”

“Cô ta còn châm chọc kỹ thuật diễn xuất của tôi dở tệ, ngay cả vai một cung nữ cũng không thể diễn cho tốt.”

“Chuyện này tôi có thể nhịn, nhưng kỹ thuật diễn xuất dở tệ của Thang Tuyết lại được mọi người mắt nhắm mắt mở thổi phồng lên là diễn xuất tốt, thuộc nhóm tiểu hoa có kỹ thuật diễn xuất tốt nhất, ngay cả một nhân vật nhỏ như tôi nhìn mà cũng phải lắc đầu.”

Khương Tấn Ngôn vô thức xoa xoa giữa mày, cô bị người có tính xấu chèn ép ngay tới cả vai thi thể cũng không được diễn, khẳng định là không liên quan tới hắn.

Khương Tấn Ngôn mặt không biểu cảm nói: “Cho nên, cô không nhịn xuống, mà bộc phát ra?”

Trúc Sanh nói: “Không hề, lúc ấy tôi còn thành tâm thành ý hỏi Thang Tuyết vai diễn này phải diễn như thế nào?”

“Cô ta diễn cung nữ, tôi diễn vai chính, tôi đánh trả.”

‘Bang’ một tiếng tát xuống, sảng khoái, nhưng hậu quả lại rất nặng nề.

“Hút……” Khương Tấn Ngôn hít vào một hơi, hắn còn tưởng rằng cô mất bình tĩnh mà bỏ đi, không ngờ cô lại đánh trả.

Thang Tuyết là một người rất kiêu ngạo, bị người ta tát một cái trước mặt nhiều người như vậy, không chỉnh Trúc Sanh mới là lạ.

Tính khí này của Trúc Sanh, ít nhiều cũng có điểm đối chọi với Thang Tuyết.

Trúc Sanh thấy đầu dây bên kia im lặng, hỏi: “Có phải anh thấy tôi quá kích động không, tôi có địa vị gì, Thang Tuyết có địa vị gì.”

Khương Tấn Ngôn ho khan một tiếng, “Không có chuyện có địa vị hay không có địa vị, mọi người đều là công dân trong xã hội chủ nghĩa.”

Trúc Sanh hừ một tiếng, “Cái giới này là nơi phong kiến nhất, ánh sáng của xã hội chủ nghĩa không chiếu tới được, một nhân vật nhỏ như tôi vừa không có đạo đức, vừa không có nhân quyền.”

Chính là đối đầu với Thang Tuyết, dẫn tới kết quả Trúc Sanh không có việc làm, trong bụng lại hình thành một cái bào thai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.