Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Lục Tấn cố gắng hết sức không chú ý tới Quan Hinh, cũng không liên lạc với Quan Hinh.

Trên thực tế, Lục Tấn gây dựng sự nghiệp rất bận rộn, bận tới mức căn bản còn không có thời gian mà nhớ tới Quan Hinh, thậm chí còn vì không có Quan Hinh, hắn còn có thể toàn tâm toàn ý làm việc.

Sẽ không đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới gây rối, cho dù nhà cửa có lạnh băng, nhưng nếu lại bắt hắn phải bỏ ra rất nhiều thứ để duy trì tình cảm hôn nhân, hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.

Hắn từ bỏ việc hàn gắn.

Lục Tấn cũng rất ít khi nói với con gái sẽ đưa cô tới thăm mẹ.

Có lẽ, cứ như vậy mà chia tay đi.

Ly hôn, bọn họ đã ly hôn.

Không còn quan hệ, hắn đã không còn trách nhiệm gì với Quan Hinh nữa.

Rốt cuộc cũng đã yêu đương một khoảng thời gian, Lục Tấn vẫn tìm hiểu một chút về tình hình gần đây của Quan Hinh, không phải tự mình đi, mà là cho người đi tìm hiểu.

Cuộc sống chính là không công bằng, ly hôn rồi, Lục Tấn vẫn còn có sự nghiệp mà bận rộn, có vốn liếng để bắt đầu lại từ đầu, có thể từ từ buông bỏ quá khứ.

Nhưng Quan Hinh lại không được may mắn như vậy, cô lãng phí thời gian và cuộc sống của mình, vẫn trông chờ vào tình yêu, chỉ cần có tình yêu, chỉ cần được yêu, những khó khăn hiện tại sẽ được giải quyết.

Lục Tấn biết được tin Quan Hinh sau khi ly hôn sống không được tốt, thậm chí tinh thần cũng trở nên không bình thường, người Quan gia lúc nào cũng phải để mắt tới Quan Hinh, sợ cô tự làm hại mình.

Có lẽ ở lần đầu tiên Quan Hinh tự làm mình bị thương, hắn không nên đến gặp Quan Hinh, điều đó chỉ làm Quan Hinh cảm thấy, chỉ cần tự làm mình bị thương là có thể gặp được hắn.

Lục Tấn nhìn núi công việc của mình, ngẫm lại trạng thái của Quan Hinh, nếu bọn họ ở bên nhau một lần nữa, Quan Hinh như thế ắt phải bỏ ra rất nhiều vật chất và tinh thần lên cô.

Thậm chí sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Lục Tấn lựa chọn sự nghiệp, từ bỏ vợ cũ.

Khi đưa ra quyết định này, Lục Tấn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn nghĩ, hắn chính là một tên đàn ông xấu xa, là một tra nam theo lời phụ nữ nói, phản bội tình yêu, thất hứa.

Hắn đã rất nỗ lực để mong có được một kết cục viên mãn, nhưng tất cả lại không như mong muốn.

Rõ ràng bọn họ yêu nhau nhiều như vậy, chính là muốn bên nhau cả đời, nhưng vì sao, vì sao lại đi đến bước đường này.

Nếu có lần sau, hắn cảm thấy sẽ không yêu nhiều như vậy nữa, phải kiềm chế, lạnh nhạt hơn.

Hắn cảm thấy mình đã không còn sức mà đi yêu một người nữa.

Giống như ngọn nến đã cháy hết chỉ còn lại đống sáp, một đống củi gỗ cháy rụi chỉ còn đống tro tàn.

Cuối cùng cũng không thể cháy lên một lần nữa.

Chung quy Quan gia vẫn quyết định bán căn nhà đi, nhưng căn nhà lớn thường không rẻ, không thể nhanh chóng bán xong được.



Cả nhà chỉ có thể trở về nơi ở trước kia, vừa nhỏ vừa hẹp, vô cùng chật chội.

Người chung quanh đều là những người thuộc tầng lớp áp chót, thích buôn chuyện, thích tính kế, không có người nào tốt.

Vốn dĩ con gái Quan gia đã gả cho kẻ có tiền, sao bây giờ lại trở về cái tiểu khu xập xệ này.

Lại biết được Quan Hinh đã ly hôn, bị kẻ có tiền chơi đến mức thần kinh không bình thường, âm u chạy về, kết quả giỏ tre múc nước, công giã tràng.

Những người trước kia ghen tỵ với Quan gia, bây giờ hả hê đắc ý, rõ ràng bọn họ cũng không được lợi, nhưng bọn họ vẫn rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ.

Đến mức Quan gia cũng cảm thấy khó chịu, khi còn ở tiểu khu xa hoa, mọi người đều thân thiện giữ hòa khí, thoạt nhìn toàn là những người có khí chất.

Nhưng bây giờ ở chỗ này, lúc nào cũng có người tùy tiện kéo mẹ Quan lại, dò hỏi chuyện của Quan gia, con gái nhà bà thật sự bị điên rồi à?

Đã nói kẻ có tiền không phải thứ gì tốt đẹp rồi mà.

Vô lễ như thế, xúc phạm người ta như thế, mẹ Quan tức đến xanh mặt.

Rõ ràng đã rời khỏi cái môi trường tiêu cực này rồi, bây giờ lại phải quay lại.

Nơi ở trước kia, cho dù mấy người đó có tò mò, thì bọn họ cũng sẽ không thô lỗ như vậy.

Bực bội, thật sự bực bội, cảm giác chán nản luôn đi theo bà như hình với bóng, đi đến chỗ nào cũng bị người ta dùng ánh mắt khác thường mà nhìn.

Mẹ Quan cũng chỉ là một người có tính hiếu thắng, dễ dàng bị hoàn cảnh tác động, đối mặt với đứa con gái không biết cố gắng, khó tránh khỏi mang theo oán hận cùng tức giận.

Rõ ràng có thể sống tốt, lại biến thành như vậy.

Đúng là thứ vô dụng, cuộc sống tốt đẹp đưa tới tay cô, cô lại có thể phá thành cái dạng này.

Có đôi khi mẹ Quan cảm thấy ông trời dường như đang trêu đùa Quan gia.

Cho đồ, cuối cùng lại lấy lại.

Cũng là do cái thứ như Quan Hinh phá hỏng, ngay đến cả đồ của mình cũng không bảo vệ được.

Luôn mồm nói muốn hạnh phúc, nhưng lại đem hạnh phúc đẩy ra ngoài.

Mẹ Quan nói với con gái: “Mày đi ra ngoài một chút đi, đi tìm một công việc, cho dù không kiếm được bao nhiêu tiền cũng không sao, không thể ở nhà cả ngày được.”

Sắc mặt Quan Hinh càng ngày càng kém, vô cùng nhợt nhạt, cũng không có chút tinh thần nào, thậm chí mới chỉ nói hai câu đã thở hồng hộc.

Còn không có sức bằng mẹ Quan.

Quan Hinh nào có tâm tư đi tìm việc làm, ngày nào cô cũng chờ Lục Tấn xuất hiện, cô luôn cảm thấy Lục Tấn sẽ không tuyệt tình như vậy.

Hắn không thể, không thể làm như vậy, hơn nữa, Quan Hinh cũng không tin cô và Lục Tấn đã kết thúc.

Bọn họ yêu nhau sâu đậm như vậy, sao có thể kết thúc được, không cam lòng, không chấp nhận được.



Cô không tin Lục Tấn đã không còn cần cô nữa.

Không tin!

Quan Hinh không thể chấp nhận được sự thật, vẫn luôn không thể thoát ra.

Nhân quả đan xen, duyên đến duyên đi.

Cô bé Lục Dữ Quan có đến thăm Quan Hinh một lần, nhìn thấy Quan Hinh khóc lóc thở hổn hển, chỉ biết ôm lấy đứa trẻ mà nói, cha con đã không cần chúng ta nữa.

Người Quan gia tâm như chết lặng, trước đó bọn họ đã dặn đi dặn lại Quan Hinh, không được khóc sướt mướt trước mặt đứa trẻ.

Nói chuyện tử tế với đứa trẻ, bồi dưỡng tình cảm với đứa trẻ, dù sao thì đứa trẻ cũng là người Lục gia!

Chỉ có cách đối xử tốt với đứa trẻ, bồi dưỡng tình cảm với đứa trẻ, Lục gia còn có thể tùy tiện ném ra một số thứ khiến cuộc sống của bọn họ tốt hơn một chút.

Nhưng Quan Hinh chính là không nghe, không nghe.

Ngay cả trẻ con cũng không khóc nhiều như cô đâu.

Người Quan gia thấy từ trên gương mặt non nớt của đứa trẻ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, thậm chí còn an ủi Quan Hinh, “Mẹ đừng khóc, đừng khóc.”

Quan Hinh không nhịn được mà hỏi con gái: “Cha con có qua lại với dì nào khác không?”

“Bà nội con có bắt cha con kết hôn không?”

Đứa trẻ chỉ lắc đầu, “Không biết, con không biết.”

Quan Hinh sốt ruột nói: “Sao con có thể không biết được, không phải con luôn ở bên cạnh bà nội con sao, sao lại không biết?”

Lục Dữ Quan chỉ nói: “Không biết là không biết, mẹ có thể hỏi cha và bà nội.”

“Bọn họ đều không muốn gặp mẹ, mẹ không thể hỏi được.” Quan Hinh tự oán nói.

Từ đầu đến cuối Quan Hinh chỉ biết khóc lóc, không được bao lâu thì đứa trẻ cũng cùng với bảo mẫu rời đi rồi.

Lại nhìn Quan Hinh, người Quan gia không nhịn được mà nhắm mắt lại, chỉ sợ đứa trẻ kia sẽ không đến nữa.

Khóc sướt mướt, sẽ làm đứa trẻ cảm thấy mẹ không thích cô, căn bản là không yêu cô.

Chỉ biết phát tiết cảm xúc của mình.

Bây giờ cô vui vẻ trò chuyện với đứa trẻ, cùng đứa trẻ chơi đùa, bồi dưỡng tình cảm, đứa trẻ còn không mang cô đi gặp Lục Tấn sao?

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là dỗ dành đứa trẻ, có không ít các cặp vợ chồng ly hôn rồi, cuối cùng đều vì con cái mà một lần nữa trở về bên nhau.

Cứ chờ đi, chờ đến khi tận thế thì người cũng không đến đâu.

Sao cứ phải chờ Lục Tấn đến tìm, tại sao không đấu tranh vì những thứ mình muốn đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.