Đồng tử Nam Chi run rẩy, ánh mắt dại ra, đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì đang xảy ra, thật đáng sợ nha, đứa trẻ thở dài.
Sao người chơi lại biến thành thế này?
Thận Văn thấy đứa trẻ còn đang ngây ngốc, giải thích một câu: “Linh hồn của bọn họ đã bị những thứ đó hoán đổi rồi, bọn họ đã biến thành đồ ăn.”
Nam Chi kinh hoàng nhìn những thứ còn sót lại trên bàn, đây là đồ ăn được làm từ người chơi.
Người chơi bị làm thành đồ ăn?
Kết hôn là vì muốn có một bữa ăn?
Người chơi bị hoán đổi khi nào vậy, bên ngoài là thân xác của người chơi, bên trong lại không phải là người chơi.
Thận Văn vẫn túm lấy tân nương không cho đi, giữa tiếng hét thảm thiết và đau đớn của tân nương, khuôn mặt tân nương trở nên vặn vẹo, vô cùng hoảng sợ, toàn thân cũng vặn vẹo theo, thậm chí còn không ngừng thu nhỏ lại.
Không lâu sau, tân nương biến thành một hạt châu màu đen, hạt châu màu đen to như vậy, nhưng lại tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc.
Có lẽ đây là hạt châu đen ngũ sắc.
Nam Chi nghẹn họng nhìn trân trối, sao một người lại có thể biến thành như vậy?
Tân lang và các thôn dân đều sững sờ, như đàn ong vỡ tổ lao về phía hai người, tân lang cũng không thèm để ý đến vợ mình, hắn nhìn chằm chằm vào Nam Chi: “Ngươi là con mồi của ta, là con mồi của ta.”
Ước chừng là nhìn thấy Thận Văn khó đối phó, ánh mắt hắn lập tức tập trung về phía Nam Chi.
Thận Văn nói với Nam Chi: “Còn thất thần cái gì, người ở đây đều là linh hồn, dùng bản lĩnh của mình mà cướp lấy đi.”
Nam Chi vẫn không thể phản ứng kịp, cô nhìn thấy có rất nhiều người đang hung ác lao về phía mình.
Linh hồn, linh hồn……
Nam Chi hô lên với hệ thống: “Ca ca, mau đem bạn mới của ta ra đi, ta cần hắn giúp.”
Hệ thống:……
Phản ứng rất nhanh.
“Đang……”
Một con quái vật nhiều mắt đáp xuống chiếc bàn tròn trước mặt Nam Chi, các con mắt quanh thân nó lộc cộc chuyển động, trông đặc biệt đáng sợ.
Sự xuất hiện của quái vật nhiều mắt khiến hiện trường yên lặng trong giây lát, thôn dân nhìn thấy quái vật nhiều mắt đều trở nên sững sờ, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Ngay cả người chơi cũng sợ hãi loại đồ vật này, nói chính xác là các linh hồn cũng cảm thấy sợ hãi.
Quái vật nhiều mắt xuất hiện cũng không có ra tay tấn công người khác, các con mắt toàn thân nó đều nhìn về phía Nam Chi, nó mở miệng ra, lộ ra hàm răng cưa bén nhọn.
“Chơi, chơi……” Quái vật nhiều mắt mở miệng nói không rõ.
“Được, được, chơi trò chơi.” Nam Chi hiểu ra, chỉ vào những người trong sân, “Ngươi nhét tất cả bọn họ vào bụng đi, chúng ta sẽ chiến thắng.”
Những con mắt quanh thân quái vật không ngừng chuyển động, nhìn chằm chằm vào đám người ở đây.
“Hưu……”
Nách con quái vật mọc ra đôi cánh, lao về phía những người có mặt, giống như trong phó bản trước mà truy đuổi, cắn xé thôn dân.
Mà những người chơi đối mặt với sự truy đuổi của quái vật, đương nhiên là hốt hoảng chạy trốn, căn bản không nghĩ đến việc chiến đấu với nó.
Bàn tay không có móng của quái vật nhiều mắt mọc ra những chiếc móng sắc nhọn màu đen, rất dài rất sắc, chỉ cần móng tay cắm xuống người, đều sẽ co giật, tỏa ra làn khói đen.
“A, đau quá, đau quá….” Thôn dân bị quái vật bắt được, bị quái vật xé rách thân thể, nhưng lại không có vết máu hay nội tạng bắn ra tung tóe…..
Chỉ thấy được linh hồn của thôn dân trơ trọi trong suốt.
Quái vật nhiều mắt nhét vào miệng, dùng hàm răng cưa nhai nuốt, giống như một cỗ máy mà nhai nuốt không chút thương tiếc.
Thôn dân bị ăn kêu rên thảm thiết.
Nam Chi thấy vậy ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, cảnh tượng trước mắt cô quá đáng sợ!
Bây giờ, những người bên phía trò chơi cũng bị ăn luôn.
Những người chơi cũng bị ăn theo cách này.
Thận Văn nhướng mày nhìn con quái vật, không phải phó bản này không có quái vật sao?
Thận Văn nhìn động tác nhanh nhẹn của quái vật, cũng gia tăng tốc độ, từng viên hạt châu rơi vào trong tay hắn, mỗi một hạt là một linh hồn.
【Mẹ nó, sao lại chặn rồi, không phải là đang phát sóng trực tiếp chủ đề ăn uống sao?】
【Sao vậy, tại sao lại không chiếu, có cảnh máu me nào mà chúng tôi chưa từng xem đâu.】
【Con nhãi kia đã chết chưa, chết rồi đúng không?】
【Không muốn cho xem thì đừng phát sóng trực tiếp nữa, phát sóng trực tiếp rồi lại không cho xem, đúng là xấu tính, cạn lời.】
Khang Dương nhìn màn hình đen thui của phòng phát sóng trực tiếp, không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được chút âm thanh nào, không biết đứa trẻ thế nào rồi.
Lại đen?
Đứa trẻ đang làm gì trong phó bản rồi?
Tiếng nhai nuốt làm người ta sởn tóc gáy vang vọng khắp sân, mùi thuốc pháo còn chưa tan hết, vốn đang trong bầu không khí vui mừng của buổi tiệc cưới, lại biến thành cảnh chém giết.
Dưới sự cạnh tranh của Thận Văn và quái vật nhiều mắt, tất cả thôn dân trong sân đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Hoặc là vào bụng quái vật, hoặc là biến thành từng hạt châu ngũ sắc.
Đã không còn đối thủ, quái vật nhiều mắt liền tập trung sự chú ý về phía Thận Văn.
“Hừ, thật xấu xí.” Thận Văn nhìn những con mắt quanh thân này chọc muốn mù mắt, “Không đẹp chút nào.”
Quái vật nhếch miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn, nhào về phía Thận Văn.
“Không được, chúng ta thắng rồi, chú cùng phe với chúng ta, cùng phe.” Nam Chi thấy quái vật nhiều mắt tấn công Thận Văn, vội vàng hô lên.
Những con mắt toàn thân quái vật chuyển động như bay, mỗi một con mắt đều có tố chất thần kinh, vừa điên cuồng vừa hờ hững.
Quái vật nhiều mắt có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ.
“Hi, thu hoạch không tồi.” Thận Văn kẹp hạt châu vào giữa ngón tay, nheo mắt đánh giá hạt châu, điếu thuốc đang cháy trong miệng chỉ còn lại một mẩu tàn thuốc, hắn cắn nát mẩu tàn thuốc rồi nhổ ra.
Nam Chi nhìn những hạt châu đó, mỗi hạt đều có màu sắc khác nhau, thật thần kỳ.
Sao một người lại có thể biến thành hạt châu được.
Thận Văn nhìn đôi mắt ướt át của đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào hạt châu, nhướng mày: “Tò mò lắm sao.”
Thận Văn hỏi: “Có muốn sờ thử không?”
Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông, lòng hiếu kỳ khiến cô ngo ngoe rục rịch không yên, hỏi: “Thật sự có thể sao?”
Mà quái vật nhiều mắt bên cạnh Nam Chi cũng nhìn hạt châu thèm nhỏ dãi, những con mắt toàn thân điên cuồng chuyển động.
“Đương nhiên có thể.” Thận Văn chuyển những hạt châu đang kẹp giữa các ngón tay vào lòng bàn tay, đưa cho Nam Chi xem.
Nam Chi thò lại gần, cẩn thận xem xét, vươn tay sờ hạt châu, hạt châu tỏa ra cảm giác mát lạnh.
Một người lớn như vậy, lại biến thành một hạt châu nho nhỏ, một người cũng chỉ lớn có như vậy thôi sao?
Thận Văn nói: “Là bị nén thành như vậy.” Hắn còn nói thêm: “Cháu cũng muốn biến thành như vậy sao, chú có thể giúp nha.”
“Không, không, cháu không cần.” Nam Chi ôm gấu bông liên tục lùi về sau, cô phải trở về tìm cha mẹ, không cần biến thành hạt châu đâu.
Nhìn bộ dạng cảnh giác của đứa trẻ, Thận Văn xì một tiếng, “Sợ cái gì, dọa một chút thôi mà.”
Nam Chi phản bác: “Cháu còn nhỏ, chỉ là một em bé, sẽ bị dọa sợ, sẽ sinh bệnh mất.”
Thận Văn tùy ý nói: “Không phải bây giờ vẫn còn tốt sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]