Edit: Kim 
Buộc phải đưa ra lựa chọn, nên cho nữ nhi trứng gà, hay là bắt nữ nhi thỏa hiệp. 
Một bên có rất nhiều người, một bên chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi. 
Giang Lương Tài đã có sự lựa chọn! 
Cho dù là Giang Lương Tài, cũng không thể chịu được áp lực từ gia đình. 
Môi Giang Lương Tài mấp máy, trên trán, trên cổ nổi đầy gân xanh, nói với Nam Chi: “Nhị Nha, cha cho ngươi tiền mua bánh đường.” 
“Được rồi, cha.” Nam Chi dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn phụ thân, cúi đầu xuống, uống bát cháo rau có thể soi được cả bóng mình. 
Bầu không khí trên bàn ăn tức khắc buông lỏng, mọi người đều ăn ý không nhắc đến chuyện trứng gà nữa, chỉ là lão Tiền thị vẫn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Nam Chi. 
Mọi người đều trầm mặc mà ăn cơm, bữa cơm này ăn cũng vô cùng yên tĩnh, áp lực. 
“Cha nương, con cũng đã trưởng thành, không cần ăn trứng gà nữa, ngừng chuyện trứng gà lại đi, để dành lại cho tiểu ca ca đi thi.” Giang Nhạc An nói với phụ mẫu. 
Mấy lần bởi vì chuyện ăn uống mà xảy ra chuyện, Giang Nhạc An cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, trong lòng nàng trở nên bất an. 
Nàng nhìn vẻ mặt thất vọng của Nhị Nha, cảm thấy Nhị Nha có chút ngoa ngoắt, tính tình cũng quái đản, giống như không thể hòa hợp được với mọi người trong nhà, tuổi còn nhỏ đã biết tính kế. 
Đặc biệt là lại thích so sánh với nàng, bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003209/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.