Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Cô đem điều kiện của hai bên ra so sánh, phát hiện bên bọn họ hoàn toàn không có gì để so, đều so không lại.

Giây tiếp theo cô lại từ bỏ ưu sầu, đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ như cô phải lo lắng.

Bây giờ người Đỗ gia đều còn sống, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, xem như nhiệm vụ của cô đã gần hoàn thành.

Nghĩ tới đây, Nam Chỉ cảm thấy rất vui mừng.

Chuyện khác cứ để người lớn làm đi.

Đỗ gia ở lại quán trọ của Kỷ Vân Tú, cũng không vội lên đường đi Lĩnh Nam, Kỷ Vân Tú cũng không đuổi bọn họ đi.

Sau khi Đỗ Chí Học và Đỗ Bác Hậu được chữa trị, vết thương đã tốt hơn rất nhiều, sau khi biết được tin Kỷ Vân Tú vẫn còn sống, bọn họ đều rơi vào im lặng.

Làn sóng này…

Làn sóng này của Đỗ gia chính là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp tai ương.

Biết làm thế nào được, hoàn toàn không có biện pháp.

Kỷ Vân Tú rất ít khi xuất hiện trước mặt người Đỗ gia, tiểu nhị trong quán chăm sóc Đỗ gia rất chu đáo, người Đỗ gia có yêu cầu gì, cũng sẽ mang lên ngay.

Lão Bùi thị hỏi hai nhi tử: “Chúng ta không định đi sao?”

Vi thị không muốn đi, nếu có thể, có ăn vạ Kỷ Vân Tú cũng không sao, vốn dĩ Đỗ gia là do Kỷ Vân Tú liên lụy.

Vi thị sợ khổ, không muốn phải chịu khổ.

Đỗ Kinh Luân nói: “Chờ thêm chút nữa rồi mới đi, sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Nếu có thể giải quyết vấn đề thân phận, thì đó sẽ là bước tiến lớn.

Lão Bùi thị thở dài một hơi, nhìn tiểu nhi tử, “Ta không biết con muốn làm gì, nhưng lão tam à, chúng ta khó khăn lắm mới có thể sống sót, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Không ai hiểu con bằng mẹ, lão Bùi thị có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tư của tiểu nhi tử, cũng hiểu rõ tính cách của tiểu nhi tử.

“Còn nữa, dung mạo của Kỷ cô nương sẽ quyết định nàng ấy không phải người tầm thường, chỉ có kẻ mạnh, có thế lực mới xứng có được mỹ nhân.”

Nam nhân nghèo sẽ không giữ được thê tử xinh đẹp.

Lão Bùi thị sợ nhi tử sẽ dây dưa với Kỷ Vân Tú, Đỗ gia đã vì Kỷ Vân Tú mà trở nên bất hạnh rồi.

Nếu nhi tử lại xen vào mối quan hệ giữa hoàng đế và Kỷ Vân Tú, sẽ càng thêm bất hạnh.

Chạy, chạy mau……

“Chờ thêm mấy ngày nữa đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi.” Lão Bùi thị nói, “Lĩnh Nam cũng là một nơi ở tốt.”



“Nơi đó hẻo lánh biệt lập, nhưng nếu con có muốn làm chuyện gì, cũng sẽ không có người chú ý.”

Lão Bùi thị không ngăn cản chuyện của con, bà biết nếu không cho nhi tử làm, hắn sẽ nghẹn lại ở trong lòng, càng dễ xảy ra chuyện.

Có tâm làm việc, vẫn tốt hơn là suy sụp.

Đỗ Kinh Luân mím môi, giọng có chút khàn khàn: “Mẫu thân, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương người nhà, con nhất định sẽ bảo vệ người nhà.”

Hắn chuẩn bị tất cả mọi việc đều là vì muốn Đỗ gia được sống tốt, không muốn người khác tùy ý quyết định vận mệnh Đỗ gia.

Chỉ có làm cho người ta kinh sợ, mới không bị người khác tùy tiện khống chế vận mệnh.

“Chờ phụ thân và đại ca khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ đi ngay, đi Lĩnh Nam.” Đỗ Kinh Luân nói.

Vi thị:……

Cái quỷ gì vậy, vẫn còn muốn đi Lĩnh Nam, tại sao cứ nhất định phải đi Lĩnh Nam chứ?

Trong lòng người lớn còn rất nhiều chuyện phải ưu sầu, nhưng Nam Chi là một đứa trẻ, mỗi ngày không có việc gì thì sẽ chạy ra ngoài chơi, cầm mấy đồng xu lang thang khắp phố.

Còn quen được không ít bạn nhỏ trên phố, thậm chí những đồng bọn nhỏ này còn đến khách điếm tìm Nam Chi.

Đỗ gia vốn muốn sống kín tiếng một chút, nhưng đứa trẻ căn bản lại không nhìn thấy sự thấp thỏm và sợ hãi của người lớn, mỗi lần có bằng hữu tới chơi, Nam Chi đều vẫy tay chào cả nhà, sau đó vui vẻ chạy theo đám tiểu bằng hữu rồi.

Người Đỗ gia:……

Nhìn như vậy, giống như một người đã sống trong trấn này từ lâu, sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn, đã có thể kết bạn rồi.

Đỗ Khang Bình thở dài nói: “Cũng may chuyện này đối với đứa trẻ không gây ảnh hưởng lớn.”

Sự hoạt bát này thật sự rất hiếm có.

Lão Bùi thị rất vừa lòng: “Trái tim rộng mở một chút thì cuộc sống mới dễ dàng.”

Quá nhạy cảm, có thể để ý được những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng lại quá mệt mỏi.

Vi thị:……

Có phải đang ám chỉ nàng không?

Cảm nhận được ánh mắt của Vi thị, lão Bùi thị thầm nghĩ, nhạy cảm quá cũng không tốt.

Lão Bùi thị nhét mấy đồng tiền xu vào túi đứa trẻ, “Đi chơi đi, mua điểm tâm rồi chia cho các bằng hữu.”

Nam Chi ngẩng đầu lên, cười nói: “Cảm ơn nãi.” Sau đó lại cùng với đám bằng hữu chạy đi như một đàn ong.

Kỷ Vân Tú về tới khách điếm, trên tay ôm một chồng đồ: “Ta đã làm xong văn bằng tùy thân mà ngươi muốn.”



“Đa tạ Kỷ cô nương.” Đỗ Kinh Luân bước từng bước tới chồng công văn, nếu muốn thay hình đổi dạng, ngay cả tên họ cũng phải thay đổi.

Kỷ Vân Tú ngồi xuống, nghiêm túc nói với Đỗ Kinh Luân, “Ta tuyệt đối sẽ không quay về Kinh Thành.”

Đỗ Kinh Luân không vui cũng không buồn, nói: “Ta chỉ đưa ra một đề xuất mà thôi, Kỷ cô nương có chấp nhận hay không cũng là chuyện của cô nương.”

“Chỉ là, vì cảm tạ Kỷ cô nương đã giúp chúng ta thay hình đổi dạng, ta vẫn nhắc nhở cô nương một câu, vẫn nên trở về Kinh Thành chuẩn bị sẵn sàng đi thôi, cô nương có thể trốn được một lúc, cũng không thể trốn được cả đời.”

Kỷ Vân Tú có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Kinh Luân, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ khăng khăng khuyên ta quay về.”

Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Sao có thể, ngay đến cả bản thân ta còn khó bảo toàn, sao còn có thể nhọc lòng chuyện của người khác.”

Đỗ Kinh Luân còn nói thêm: “Ta còn có một chuyện cần cô nương giúp đỡ.”

Kỷ Vân Tú rất bất mãn, “Một chuyện rồi lại một chuyện, Đỗ gia các ngươi đúng là lòng tham không đáy, các ngươi lưu lạc đến bước này đúng là có liên quan đến ta, nhưng cũng không liên quan bao nhiêu.”

Đỗ Kinh Luân bình tĩnh mà nói: “Là chuyện cuối cùng, sau này ân oán giữa chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu tan.”

Kỷ Vân Tú nghiến răng, mỹ nhân cho dù có tức giận, thì vẫn là tươi đẹp kiều diễm, Đỗ Kinh Luân chậm rãi cụp mắt xuống, không nhìn vào Kỷ Vân Tú nữa.

Kỷ Vân Tú: “…… Ngươi nói.”

Đỗ Kinh Luân: “Cho chúng ta một chút lộ phí, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Lĩnh Nam.”

Kỷ Vân Tú còn không để ý tới lộ phí, mà kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đã có văn bằng tùy thân mới rồi, tại sao còn muốn đến Lĩnh Nam?”

Đỗ Kinh Luân: “Đi Lĩnh Nam cũng khá tốt, không phải dùng thân phận phạm nhân là tốt rồi.”

Kỷ Vân Tú đưa tiền rất hào phóng, đưa ra một xấp ngân phiếu, tổng cộng cũng được mấy trăm lượng, đủ cho bọn họ định cư ở Lĩnh Nam.

Vi thị:……

Ta con mẹ nó phục!

Có tiền, có thân phận mới, kết quả con mẹ nó còn muốn đi Lĩnh Nam.

Lĩnh Nam, Lĩnh Nam, thật là một nơi ma quái!

Có lẽ vì đã có thân phận mới, cũng không còn là phạm nhân nữa, tuy rằng phải đến Lĩnh Nam, Vi thị cũng không còn quá kháng cự.

Ít nhất cũng có tiền.

Tới giờ ăn cơm, Nam Chi đi bộ về nhà, biết được ngày mai phải đi, trong lòng cô lập tức nghĩ đến việc phải chào tạm biệt các bằng hữu mới, còn phải tặng lễ vật.

Cô quấn lấy lão Bùi thị xin một ít tiền xu, đi mua một số món quà nhỏ, diều, hồ lô, hay một số món đồ nhỏ linh tinh.

Bọn nhỏ nhận được quà tặng rất vui mừng, nhưng biết được Nam Chi sắp phải đi thì lại không nỡ, cũng tặng lại Nam Chi một ít quà tặng.

Nam Chi mang theo quà tặng về nhà, lão Bùi thị rất vui vẻ, thay Nam Chi cất đi, cũng đưa tới Lĩnh Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.