Edit: Kim
Từng cái kén trắng như tuyết dệt trong những cọng rơm, mang theo một cỗ hương vị, trắng như thế, thật giống mây trắng trên bầu trời.
Nam Chi thật cẩn thận vuốt cái kén, vui vẻ nói: “Có phải đã có thể dệt rồi không?”
Ngô thị dùng tay nhéo thử, rất chắc, “Được rồi, có thể thu rồi.”
Người một nhà bắt đầu thu kén tằm, được hơn nửa sọt kén, một đám kén hình bầu dục trắng tinh, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lão Tiền thị nhìn đống kén này, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Lương Tài đem đống kén thu hoạch xong chuẩn bị mang đi bán, Nam Chi vặn vẹo thân thể bé nhỏ, “Cha, cha, con cũng muốn lên trấn, con muốn đi chơi.”
Mỗi ngày đều sống trong cái địa phương nhỏ hẹp vuông vức, Nam Chi đã tới thế giới này lâu như vậy rồi, cũng chưa bao giờ được đi ra khỏi thôn.
Rõ ràng trời đất rất rộng lớn, lại như có một thứ gì vô hình, đem nhốt mọi người ở trong cái địa phương này không thể ra được.
Tất cả mọi người đều sống bên trong, cũng không có ý nghĩ đi ra ngoài.
Là một cái nhà tù to lớn.
Bây giờ Giang Lương Tài đã hơi có chút kiên nhẫn với nữ nhi, “Ngoan, cha đi bán kén tằm, lúc về sẽ mua bánh bao thịt cho ngươi.”
Nam Chi nhìn sắc mặt Giang Lương Tài, gật đầu, “Được, lần sau cha nhất định phải mang con đi cùng đấy, Nhị Nha ở nhà chờ cha.”
Giang Lương Tài:……
Nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003162/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.