Edit: Kim
Bảo bảo muốn nghe kể chuyện.
Nam Chi không thể mở miệng cự tuyệt, cảm thấy vô cùng u sầu!
Ta muốn nói chuyện, ta muốn nói chuyện!
Ta nhất định phải nói được!
Không thể nói chuyện làm cái gì cũng thật là khó!
Nam Chi cầu cứu: “Ca ca, ca ca, tại sao mẹ nhất định phải nhờ ta giúp, mẹ rõ ràng chỉ cần duỗi tay là có thể lấy được rồi, ca ca, ca ca, ta muốn nghe bà nội kể chuyện cổ tích, ca ca, Chi Chi muốn uống thuốc để khỏi bệnh.”
Hệ thống:…… Đã cảm thấy tê rần toàn thân.
Giả sử con người có số lượng lời nói cố định, nếu mở miệng mà ít đi, thì số lượng từ nói trong lòng sẽ tăng lên đáng kể.
Nam Chi: “Ca ca, ca ca, ngươi nói một câu đi, ca ca, ca ca…”
Lục phu nhân coi như không nghe thấy lời con dâu nói, tiếp tục kể chuyện cho cháu gái nghe, bà ở nhà của con trai của mình, không ai có thể chèn ép được bà.
Nam Chi chống cằm nghe bà nội kể chuyện cổ tích, mà Quan Hinh ở bên kia đang nhíu mày nhìn sang, có chút buồn bã.
Có loại cảm giác mưa bụi bao phủ, yếu ớt lại vô tội.
Khiến người ta không nhịn được mà sinh ra cảm giác thương tiếc.
“Ai nha, trong lòng em chỉ có con, em muốn lấy cái gì anh đi lấy giúp em, em phớt lờ anh, có phải là nên bồi thường hay không.” Lục Tấn đánh lạc hướng sự chú ý của vợ.
Quan Hinh mím môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003093/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.