Tiết trời bên ngoài đã chập chững những bước đi đầu tiên của mùa đông. Cái lạnh bủa vây một khoảng thời không nọ, hư ảo hoạ thành thứ thanh sắc tĩnh lặng bình yên.
Tần Viễn cõng người nọ trên lưng, sức khỏe của cô ấy không còn tốt như trước nhưng đối với hắn, nơi trái tim kia vẫn chưa từng lay động lấy một phần.
Đoạn đường phía trước trải dài tựa như không bao giờ đi đến ngõ cụt, nhưng lối rẽ trước mặt đã đến nhà của bọn họ.
Vô thức, Tần Viễn thả chậm bước chân của mình lại.
Suốt gần nửa đời này của hắn, hắn chưa từng cõng người nào trên lưng như vậy, cũng chưa từng có ai đồng hành cùng hắn trên đoạn đường dài phía trước.
Hoặc là vốn dĩ đã có người tình nguyện đi phía sau hắn, dõi theo hắn, nhưng mà hắn lại chưa từng mảy may để ý đến.
Từ Ân gục bên vai hắn, thiêm thiếp ngủ. Nhịp thở của cô mỗi lúc một đều hơn, tựa như đã chìm sâu vào mộng đẹp.
Ánh dương vẫn dừng chân bên kia mặt hồ phảng chiếu lại thanh sắc rực rỡ, nhưng trên mặt hồ tĩnh lặng lại nhìn không thấy mặt trời đâu.
Tình cảm mà cô ấy từng dành cho hắn cũng như mặt trời phía bên kia, nhưng dưới mặt nước hoàn toàn nhìn không thấy dáng hình của mặt trời. Giống như trong thế giới kia của Tần Viễn, cô ấy dành cho hắn tình cảm như ánh mặt trời, nhưng hắn lại chưa từng chấp nhận cô ấy.
Chỉ là Tần Viễn vẫn chưa từng nhận ra, hiện tại có nhiều chuyện thay đổi như vậy là vì cớ gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/189309/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.