Thần đã từng tin người.
“ Ta vẫn luôn giữ nó, chưa từng mất đi, chưa từng quên. Hoàng thượng, người có còn nhớ không? ” Từ Ân nhìn Bắc Chiến Dã, đáy mắt đong đầy ôn dịu những ngày xưa cũ đã sớm mất, thời khắc này lại bi ngược đến lạ.
“ Hỗ Quân không có tuyết, ta nghe a mã nói ở phương bắc mùa đông đến có tuyết. Tuyết rơi trắng xoá một phương trời. ”
Giây phút ngắn ngủi ấy tầm mắt nàng tựa như rơi vào lạc lõng, tất cả như thực nhìn thấy tháng năm đẹp đẽ trong quá khứ, sau đó nàng lại nhìn hắn, cánh môi nhạt nhoà cong nhẹ, đôi mắt nheo lại dịu dàng, giọng điệu tâm tình lạc lõng: “ Khi đó ta hỏi a mã, tuyết có lạnh không? Ta vẫn nhớ rõ, lúc đó a mã nhìn ta cười đầy hiền tư, người nói lạnh, nhưng không phải lạnh nhất. ”
“ Sau đó ta lại hỏi a mã, cái gì mới là lạnh nhất. ”
“ Đông cung lạnh, lòng người lại càng lạnh hơn. ”
Đông cung lạnh, lòng người lại càng lạnh hơn.
“ Chỉ tiếc là mãi sau này ta mới hiểu. Hoàng thượng, là ta ngốc nghếch quá phải không? ”
Mãi đến sau này khi Thương Lãm La nhớ lại nụ cười của a mã nàng, nàng mới nhìn rõ trong đó rốt cuộc có bao nhiêu chua xót.
Cũng là lúc đó nàng mới hiểu rõ ý nghĩa của câu a mã trước khi nàng xuất giá.
Đông cung lạnh.
Lòng người lạnh.
Mà trái tim của bậc đế vương lại lạnh lùng hơn tất thảy.
Thương Lâm La đã lỡ vùi cả cuộc đời mình vào cái bẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459832/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.