Trong đại điện không có nhiều người, các phi tần đều đã lũ lượt về hết, nếu không phải có thái hậu ở đây, chỉ sợ đại tang này sẽ chẳng có ai lui tới.
Từ Ân quỳ trên nệm đan sợi, như sinh mệnh mất đi ý thức ngước nhìn phật tổ. Thời gian trôi đi, cuối cùng điện lớn chỉ còn lại ba người.
Không gian tĩnh lặng tựa như nghe được cả tiếng kim rơi. Sắc mặt thái hậu trầm ổn, an tĩnh nhắm mắt.
Đồng Liên từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, sau đó tắp lự đóng cửa vào, ngăn trở ánh sáng trong nhà.
Đại điện không sáng lắm, chỉ có ngọn nến leo lắt. Khói hương không tính là nghi ngút nhưng lại mang mùi hương ảm đạm.
Đợi đến khi kề cận bên cạnh, Đồng Liên mới cúi người ghé sát tai thái hậu, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, nhưng không gian vô cùng tĩnh lặng, Từ Ân làm sao có thể không nghe thấy?
Lúc lời nói rơi bên tai, áng mày thái hậu hơi nheo lại. Mà Đồng Liên sau khi chuyển lời xong cũng bước vội ra ngoài.
Thái hậu thật lâu chẳng nói gì, đến tận khi nén hương cũ đã gần tàn mới bình tĩnh mở lời: “ Trung cung cũng nghỉ ngơi sớm đi. Sống thế này đến Cảnh Hình nếu còn sống cũng sẽ sót.”
Từ Ân hơi nhoẻn miệng cười, nụ cười lặng ngắt chẳng có phần nào ấm áp, sau đó lại như nhìn thấy dư quang quen thuộc, ánh mắt đã dịu lại không ít, giọng nói cô rất nhẹ, giống như tâm tình, lại giống như vui vẻ: “ Chỉ những lúc thế này thần thiếp mới cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459831/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.