Buổi chiều Dương Tịnh Dĩnh tìm được một cơ hội tốt lẻn ra khỏi hoàng cung. Đến một tiệm cầm đồ đổi được ít bạc trắng, nhiêu đây cũng tạm dùng đủ cho nửa tháng sắp tới. Nhưng đây lại là trang sức của chủ tử nàng, cho dù cầm trên tay bạc dẫu có nặng cũng chẳng quá bao nhiêu phiến lông hồng, cùng lẽ là không thể xem một món đồ quý như vậy để đổi được mấy hào bạc không đáng giá.
Lúc trở về được Trường Xuân Cung đã gần vào buổi tối, nàng nắm chặt túi lụa đựng bạc trong tay, hiện tại không phải không có chua xót.
Cuối thu sắc trời phương đông ẩm ướt, hơn nữa còn mang theo khí lạnh. So với Mông Cổ xa xôi thì nơi này khí hậu thực cũng tốt hơn vài phần.
Trùm hoa ngô đồng rơi xuống từ trên cao, trượt dài trong không khí đến cùng không cam lòng bị gió đẩy đưa.
Chiều, đã chiều rồi. Phía tây ánh sáng len theo tường đỏ, may mắn bắt được áng mây chiều cháy đượm như bức tranh bị bịt trong than đỏ, rực rỡ vô cùng lại tàn lụi thành tro.
Được một chiều thôi mưa.
Từ Ân ngả người an thần bên bàn trà đặt trong hiên đình của tẩm cung. Thời khắc bạch y rơi xuống, bức lụa thêu trên tay cũng chậm rãi trượt xuống theo, sau đó rơi xuống vạt vải trắng dày.
Dương Tịnh Dĩnh đã cất bạc đi rồi, lúc này nàng mới từ bên trong đình đi ra, lại sợ giấc ngủ của chủ tử bị đánh gãy, Dương Tịnh Dĩnh an mệnh bên cạnh chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết ấm trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459803/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.