Lam Từ An đã từng đứng trước tượng phật trong ngôi chùa nọ cảm ơn cuộc đời này đã cho cô ấy gặp được Tần Viễn, cũng từng đứng trước hàng dài người ngẩn ngơ chờ mua thứ đồ cho hắn, mà hiện tại Tần Viễn cũng cảm tấy bản thân gặp được Lam Từ Ân đã là điều may mắn nhất trong cuộc dời của hắn.
Chỉ là...
Tần Viễn hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười âu sầu.
Hiện tại hắn còn có thể thay đổi điều gì nữa? Ở con người của hắn, cô ấy đã vĩnh viên mất đi chút hy vọng cuối cùng, hiện tại hắn có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Hắn chỉ hy vọng sau này Lam Từ Ân sống tốt một chút có thể bình an trọn vẹn hết cả đời này mà thôi, cho dù có là giận hắn cả đời này cũng được.
Tần Viễn ngồi ở khoang ghế sau, một ngày lái xe hơn mười mấy tiếng, cả cơ thể đã dần bị rút đi hết sức lực, còn cộng thêm cả mấy ngày trước không được nghỉ ngơi tốt, cả thể xác lẫn tinh thần của Tần Viễn đều rất kém.
Nhưng dẫu có như vậy Tần Viễn không cho phép mình gục ngã, hắn còn có nơi phải đi, còn có người phải gặp, còn muốn đưa cô ấy đi chữa trị, nếu bây giờ hắn gục ngã, cô ấy sẽ phải làm sao?
Từ Ân của hắn sẽ phải nương tựa nơi nào?
Tần Viễn không quản đến sức khỏe bản hân, hắn nói với trợ lý tăng tốc xe lên một chút, muộn nhất là chiều ngày mai phải đến được Phổn Sơn.
Từ gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459791/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.