Tần Viễn bắt đầu tập nấu ăn, công việc của hắn chất thành từng đống nhưng những chuyện này cũng không còn quá quan trọng nữa.
Đồng hồ điểm đến ba giờ sáng, không gian vô cùng tĩnh lặng. Tần Viễn đem tất cả kiên nhẫn nửa đời này của mình từng chút một học nấu ăn.
Hắn như đang chắp nối lại thứ gì đó nhưng mỗi lần cố gắng sắp thành đều sẽ bị thứ lực lượng tà ác phá tan.
Nhưng Tần Viễn rất có kiên nhẫn, hắn từ trong trí nhớ của chính mình chắp vá từng mảnh thành một Lam Từ Ân hoàn chỉnh.
Khoảng trống vẫn không thể lấp đầy trong sinh mệnh hắn bắt đầu được bổ khuyết, nhưng một khoảng trống khác lớn hơn lại bắt đầu nát vỡ.
Điện thoại đặt trên bàn chầm chậm kêu lên đinh đang mấy tiếng, rốt cuộc không biết trôi qua bao lâu thời gian Tần Viễn mới cứng ngắc buông thực phẩm trong tay mình ra, chậm rãi không sức sống đi đến bàn ăn cầm điện thoại lên.
Đôi mắt đen kịt trống rỗng của Tần Viễn rốt cuộc cũng có một chút gợn sóng.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có một người tên là Lam Từ Ân có thể quản lý được Tần Viễn. Cũng có một người tên là Tần Viễn có thể quản lý cả sinh mạng của Lam Từ Ân.
Cô ấy không chán nản, cũng không giận, tất cả tính nóng trước đó như đều dịu lại trước mặt Tần viễn. Cho dù vẻ mặt hắn lạnh như băng, cô ấy vẫn có thể vì hắn cười rực rỡ.
Cuộc gọi từ người kia một lần nữa thắp lên tia sáng trong cuộc đời Tần Viễn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459790/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.