Điều mà Lam Từ Ân giỏi nhất là kiên trì. Cô ấy bị mài mòn đến mức am hiểu nhất chính là chờ đợi. 
Chỉ có cô ấy tự đem mình thành người trong cuộc lừa mình dối người quấn quýt si mê đến tận bây giờ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh đôi người đôi ngả. 
Lam Từ Ân có thể yêu Tần Viễn, thậm chí có thể bao dung tình yêu hắn dành cho người khác, nhưng sao Tần Viễn có thể vứt bỏ cô ấy như vậy? 
Dường như cho cả đời này cô ấy đối tốt với Tần Viễn đến nhường nào, Tần Viễn đều sẽ mãi mãi không nhìn thấy. Trong mắt hắn, vĩnh viễn chỉ có một mình Tô Yên. 
Cho dù trước nay cô ấy chỉ ở bên Tần Viễn với thân phận người bạn tâm giao, nhưng trong mắt Tần Viễn, tất cả cố gắng suốt bao nhiêu năm qua của cô ấy đều không đáng nhắc đến, bất kể làm gì cũng không bằng một câu nói của Tô Yên. 
Tất cả thù hận, tất cả đau khổ, tất cả không cam lòng suốt nửa năm qua suy cho cùng cũng chỉ là trò đùa trong mắt Tần Viễn mà thôi. 
Đoạn đường từ phía nam trở xuống phía bắc sắc trời đã dịu đi mấy phần, ít nhất so với thủ đô thì Nam Thành đã ấm hơn vài độ. 
Từ Ân chỉnh lại áo khoác một chút, đem vé thông hành trong túi móc ra, chầm chậm bước đi trên con đường xa lạ. Sắc trời ảm đạm ánh lên chút hàn quang len lỏi phía chân trời, có mấy phần ấm áp trên con phố đông đúc người qua lại, nhìn nơi nào cũng vô cùng ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459784/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.