Mua một ít đồ từ siêu thị trở về nhà, Từ Ân cũng không nấu gì nhiều cho cam. 
Trời vào đông, nên ăn xủi cảo. 
Nhưng mà đáng ra, ngày tuyết rơi đầu tiên của năm mới nên cùng người trong lòng ăn xủi cảo. Lam Từ Ân cũng đã từng gói rất nhiều xủi cảo vào ngày tuyết rơi đầu tiên của năm mới, cũng đã từng gói những đồng xu may mắn vào trong viên xủi cảo ấy, cũng đã từng khoác chiếc áo bông mỏng, đem đến công ty cho hắn, nhưng mà hắn lại chưa từng đụng đến... 
Tần Viễn ngồi đối diện cô, tỉ mỉ gói từng chiếc xủi cảo một. Bộ dạng cả người dính đầy bột mì thực có chút khó khăn, lúc này lại đặc biệt chọc người khác buồn cười. 
Cô ngồi đối diện hắn, tỉ mỉ chỉ hắn cách gói xủi cảo, loay hoay một hồi Tần Viễn cũng gói được một cái coi như nhìn tạm ổn. 
Thực ra Tần Viễn này việc gì cũng giỏi, chỉ duy nhất có công việc bếp núc này là dở đến không thể dở hơn. 
Hắn cố gắng lắm mới ngồi gói xong một hai cái, người trước mặt đã gói được một đĩa nhỏ. 
Lọn tóc mai rơi bên sườn mặt người nọ, trên gò má có chút hao gầy vương lên bụi của bột mì nhìn có chút lấm lem. Mày cô hơi giãn ra, gương mặt ôn hoà đến nỗi quá đỗi hư ảo khiến người khác không tự chủ đắm chìm vào, nhưng lại sợ đắm chìm quá sâu, mộng ảo biến mất. 
Buổi tối hai người họ chỉ đơn giản ăn xủi cảo, dì Trương buổi tối cũng không đến, căn nhà vẫn vắng lặng như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459764/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.