Mọi người không vào hang đá, mà đều ở lại trên bè, giống như bao năm nay gắn bó ở trên bè, bỗng nhiên đổi địa điểm thì không có cảm giác an toàn. Bé con cuộn tròn trong lều ngủ ngon lành, ba người lớn bên ngoài ngồi cạnh đống than ấm.
"Chúng ta đi sâu vào trong đất liền không?"
Giai Giai lên tiếng hỏi.
"Đi chứ, nhưng tạm thời ở nơi đây vài ngày xem tình hình, vả lại đồ đạc chúng ta quá nhiều, không thể cứ kéo bè đi, quá dị hợm và nặng."
"Đúng vậy, chưa biết tình hình ra sao, không nên quá gấp."
Chia ca nhau để canh gác đêm và nghỉ ngơi, sáng hôm sau có người tự đưa tin tức đến cho cả đám.
"Ăn từ từ."
Nhìn thằng nhóc mới chín tuổi, ẵm theo em gái hai tuổi rưỡi xỉu trên bờ biển, may gặp tiểu Dương đi chơi thấy gọi người mang về, hai anh em ăn uống như chết đói. Mà chúng đói thật, đói đến xỉu ngất đi. Hai anh em ăn cháo rất nhanh đã cạn một nồi.
"Hai đứa đi đâu mà xỉu ở biển, người lớn đâu."
Cậu bé nhìn Nhiễm Nhan hỏi thì trả lời rất tự nhiên,
"Ở thành phố không còn đồ ăn, mẹ mới mang theo hai anh em đi ra biển kiếm thức ăn, nhưng đi giữa đường đã chết rồi, mấy ngày nay em đi dọc bờ biển kiếm ốc sò trôi dạt dưới bãi cát sống..."
"Hai đứa ở một mình bao lâu rồi?"
"Chắc hơn một tháng ạ."
"Kể cho ta biết tình hình trong đất liền mấy năm nay đi, bọn ta sẽ cho hai nhóc thức ăn."
Không biết bao nhiêu phần là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856958/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.