Do lão già không ưng ý cái này, kén chọn cái kia, bắt lỗi đủ thứ mà mãi gần một tháng chưa xong phần chuẩn bị gỗ.
"Đêm nay trăng sáng nhỉ?"
"Trăng tròn tròn."
"Đúng rồi bé con, trăng tròn gọi là trăng rằm, trăng 15, trăng sói aaaa, sói đến đây."
"A sói..."
Mọi người ngồi dưới trăng đốt lửa nướng cá nướng bạch tuộc... ăn uống no say, lão già còn bảo trăng tròn đẹp như vậy phải khui cho lão một chai rượu.
"Thương cân động cốt trăm ngày, lão già rồi, tốt nhất là dưỡng cả năm."
"Cái gì mà năm, ta đây đi biển cả đời, có thương tích nào chưa bị qua."
Giai Giai trêu.
"Lão mới trên 50, làm như già làng ấy, mà cũng chẳng phải trai trẻ khoẻ mạnh gì cho cam."
"Dám khinh thường ta."
"Vậy ai bị con bạch tuộc nhỏ cuốn đi."
"Chẳng phải ta đang ăn nó trả thù sao..."
"Mọi người im lặng."
Hai ông cháu nhìn qua Nhiễm Nhan, chỉ thấy cô hướng mắt về phía bãi cát, bọn họ ở đây gần một tháng rồi, có chuyện cũng sớm xảy ra.
"Ta nghe tiếng rột roạt, như cái gì đó bò trên cát sỏi."
"Có sao."
"Giai Giai ở lại trông ông cháu, ta đi xem thử, có gì liên lạc ngay."
"Được."
Bước đi nhẹ nhàng ra khỏi vách đá, núp dưới bụi cây hàng rào mà bọn họ trồng, trên bờ cát lúc này được ánh trăng sáng chiếu rọi rõ không khác đốt đèn là mấy. Những đốm đen to bằng bàn tay người lớn cứ lúc nhúc bò trên cát tạo thành những tiếng xào xạt không ngừng.
Nhìn rõ được thủ phạm là gì, cô mỉm cười dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856954/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.