Tự nhiên Nhiễm Nhan nghĩ đến một chuyện.
"Dạo này ta không thu hoạch được nhiều ba lô nhỉ?"
Giai Giai liếc nhìn con người bên cạnh không ngừng bắt dừng lại giữa đường để lượm nhặt ba lô. Thật không hiểu tầm mắt cô tốt đến cỡ nào mà giữa trời đen đầy tuyết vẫn nhìn ra được mấy cái ụ tròn tròn. Đương nhiên là nếu bị chôn vùi không có kí hiệu đặc biệt thì ai mà biết.
May mắn đa số Chuyển Giả đều hiểu được làm nhà tuyết để trú ngụ, nên nó được xem là mồ chôn ba lô của Nhiễm Nhan.
"Có lẽ là gần tới thượng nguồn thời tiết càng khắc nghiệt, nên mọi người mới không chịu đựng nổi đến nơi này."
Cả đám suy nghĩ cũng đúng, bọn họ mỗi ngày lúc chạy băng băng trên đường đều phải che kín mít, toàn bộ đều trông cậy vào đám thú. Nhưng mỗi con thú đều ăn ba đến bốn viên dược chống lạnh mỗi khi làm chuyên chở.
"Chúng ta vừa chăm chú lên đường, lại còn có dược của tiểu Nhiễm hỗ trợ, thức ăn đầy đủ, nên chưa phát hiện ra sự thay đổi nhiệt độ."
Giai Giai nghe lão Linh nói thì chen vào.
"Tiểu Nhiễm cần cải thiện dược có hiệu quả lên 12 tiếng đồng hồ."
Gõ trán cô nhóc xem thường.
"Được tám tiếng như giờ là quá sức lắm rồi, đừng tham lam quá biết không hả."
"Mọi người nhìn bên kia có ánh sáng đúng không?"
Đình Đình chỉ chỉ về hướng xa. Cả đám nhìn nhìn bắt đầu đoán mò.
"Nhìn như ma trơi. Tiểu Đình nhìn xem giống họ hàng bà con của ngươi không."
Giai Giai là đứa đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856919/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.