Trời gần về chiều, xe chạy băng băng trên đường không một bóng người, cảnh vật vẫn tươi đẹp không khuyết điểm, núi non trùng điệp xanh ngút ngàn, gió vẫn thổi từng cơn mát lạnh, lạnh thấu tận xương dù cho ánh nắng vẫn còn le lói chút ít nơi cuối chân núi.
Khi trời tối hẳn, đèn đường bật sáng, xe cũng tấp vào bến đậu của một bãi cắm trại. Chỗ này không khác mấy so với nơi lần trước họ dừng chân, nhìn quanh vẫn ánh đèn nhiều màu le lói lấp lánh bao phủ một khoảng sân bãi rộng thênh thang. Có thể là đã đi sâu vào dãy núi, mà cây cối nơi đây rậm rạp hơn rất nhiều, nên người ta phải dựng thêm hàng rào bằng cây cao hơn 2 m, để tránh động vật chạy nhầm chỗ ảnh hưởng đến khách du lịch.
Nhưng lúc này tâm trạng bọn họ đã thay đổi, dù cảnh có đẹp, thức ăn có ngon, rượu có thơm nồng... cũng không làm khơi gợi niềm vui ban đầu.
Đoàn người như thường lệ, họ giúp nhau dựng lều, kiếm củi khô, đốt lửa trại, ca hát, ăn uống vui đùa, những hành động như được lập trình mấy chục năm không thay đổi. Đã biết họ làm quá quen tay, không còn cần đến bọn ngoại đạo như mình, nên không ai xen vào nữa mà tập trung ngồi ở cửa lều ăn cơm nhìn đoàn xe lu bu tất bật.
Nhiễm Nhan im lặng ngồi kế bên Giai Giai ăn mì xào bò, tự dưng cảm thấy hương vị không còn thơm ngon như trước nữa, miệng nhạt nhẽo cố gắng ăn hết dĩa mì, cầm lấy chai nước khoáng uống cho trôi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856884/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.