Trời gần về chiều, xe chạy băng băng trên đường không một bóng người, cảnh vật vẫn tươi đẹp không khuyết điểm, núi non trùng điệp xanh ngút ngàn, gió vẫn thổi từng cơn mát lạnh, lạnh thấu tận xương dù cho ánh nắng vẫn còn le lói chút ít nơi cuối chân núi. Khi trời tối hẳn, đèn đường bật sáng, xe cũng tấp vào bến đậu của một bãi cắm trại. Chỗ này không khác mấy so với nơi lần trước họ dừng chân, nhìn quanh vẫn ánh đèn nhiều màu le lói lấp lánh bao phủ một khoảng sân bãi rộng thênh thang. Có thể là đã đi sâu vào dãy núi, mà cây cối nơi đây rậm rạp hơn rất nhiều, nên người ta phải dựng thêm hàng rào bằng cây cao hơn 2 m, để tránh động vật chạy nhầm chỗ ảnh hưởng đến khách du lịch. Nhưng lúc này tâm trạng bọn họ đã thay đổi, dù cảnh có đẹp, thức ăn có ngon, rượu có thơm nồng... cũng không làm khơi gợi niềm vui ban đầu. Đoàn người như thường lệ, họ giúp nhau dựng lều, kiếm củi khô, đốt lửa trại, ca hát, ăn uống vui đùa, những hành động như được lập trình mấy chục năm không thay đổi. Đã biết họ làm quá quen tay, không còn cần đến bọn ngoại đạo như mình, nên không ai xen vào nữa mà tập trung ngồi ở cửa lều ăn cơm nhìn đoàn xe lu bu tất bật. Nhiễm Nhan im lặng ngồi kế bên Giai Giai ăn mì xào bò, tự dưng cảm thấy hương vị không còn thơm ngon như trước nữa, miệng nhạt nhẽo cố gắng ăn hết dĩa mì, cầm lấy chai nước khoáng uống cho trôi xuống những thức ăn còn nghẹn lại nơi cổ họng. Nhìn bọn họ tự nhiên cô thấy đắng chát trong lòng xen lẫn trong nỗi sợ hãi hoang mang, mở ra nhóm chat ảo: _ Nhiễm Nhan:' Chúng ta làm được gì?' _ Linh Hy:' Làm cho họ hay cho chúng ta?' _ Nhiễm Nhan:' Lương Nhâm, nếu chúng ta cùng họ rơi xuống vực thì đảm bảo bao nhiêu phần trăm sống sót?' _ Giai Giai:' Tiểu Nhiễm đùa sao, muốn chơi cảm giác mạnh chúng ta có thể tới khu vui chơi mà, không cần đem tính mạng mình ra chơi.' Mọi người im lặng nhìn Nhiễm Nhan, cô cũng không biết mình nghĩ gì, chỉ là cảm thấy vòng lặp của họ quá thảm thiết. Lão nhân một đời người trãi qua bao nhiêu sóng to gió lớn, thăng trầm cuộc sống vùi dập không sao kể hết, mấy ai được như ý cuối đời. Thanh viên tuổi trẻ chỉ mới vừa ra khỏi trường học, mong chờ háo hức muốn lao ra đời mưu cầu mơ ước cuộc sống tương lai. Cuộc đời của họ chỉ mới bắt đầu thôi mà. Chẳng thà họ chấp nhận cái chết và kết thúc cuộc sống con người, bước qua cánh cổng âm giới, sống cuộc sống u hồn như bao người khác thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn là bây giờ, không như người sống, cũng không an yên khi đã chết. Vòng lặp tử vong chính là đọa đày của người tự sát, theo thuyết Phật giáo, người tự sát, tự hủy hoại thân thể cha sinh mẹ đẻ, chính là đại tội. Ngày ngày linh hồn họ bị giam giữ gần nơi tự sát, chịu nỗi đau thống khổ giày vò không yên, đến đúng giờ họ chết, lại phải lặp lại một lần tự sát, chịu lại nỗi đau thể xác lẫn linh hồn đến khi nào hết dương thọ mới ngừng. Nhưng đó là họ tự sát bị phạt, còn những người trên chuyến xe này, một cái chết đến quá đột ngột, đến nỗi họ còn không nhận ra mình đã chết, hoặc giả là không chấp nhận được cái chết của mình lại xảy đến một cách nhanh chóng như vậy. _ Giai Giai:' Chúng ta không thể nói với họ rằng họ đã chết, nên đi siêu sinh hay gì gì đó như những oan hồn khác sao?' _ Linh Hy:' Không thể, kiêng kị khi hồn ma trở về là không thể nói cho họ biết rằng: họ đã chết, chỉ có thể giúp họ tự hồi ức lại cái chết của mình.' _ Giai Giai:' Vậy ta có thể gọi Đình Đình ra mà hỏi không?' _ Nhiễm Nhan:' Có, ta đã hỏi qua Đình Đình, cô bé nói trường hợp này người ngoài không ai giúp được. Vì ngay cả xác của mình lẫn chiếc xe họ đều không cho phép ai nhìn thấy hay mang đi. Xác họ vẫn nằm ngay đó, ngay chính nơi họ tắt thở. Nhưng họ không chấp nhận cái chết đó, vì vậy họ thà lặp đi lặp lại trong vòng quay đó mà không chịu rời khỏi.' Nhìn qua mọi người: _ Nhiễm Nhan:' Cho nên chỉ có chính họ tự đi ra, chúng ta không ai làm gì được.' _ Linh Hy:' Đình Đình còn nói gì về tình hình hiện tại của chúng ta không?' _ Nhiễm Nhan:' Chúng ta có hai lựa chọn: Hiện tại họ vẫn đang còn "sống", cứ nói chuyện bình thường, tìm một lý do nào đó tách đoàn rời đi, chờ qua ngày họ rơi xuống vực thì tiếp tục lên đường như không có gì xảy ra. Còn lại đó chính là tiếp tục theo họ như bây giờ, chỉ cần không nói ra việc họ đã chết, thì họ sẽ không hại chúng ta. Đi cùng... tới lúc cùng rơi xuống vực. Sống hay chết, đều có thể tiếp tục đi. Vì Đình Đình đoán, trong những năm qua, chúng ta không thể nào là nhóm đầu tiên được đi chung xe với họ. Nhưng đến nay số lượng vẫn là 42 người không thay đổi...' _ Linh Hy:' Là những người đó không biết dù sống hay chết đều không ở lại trên xe... Chỉ là không biết giống như Đình Đình nói, khi đến khoảng khắc họ chết, họ có thay đổi hay không?' _ Nhiễm Nhan:' Ừ, cũng khó mà nói...' _ Linh Hy:' Cũng không biết chắc được rằng, nếu cùng xuống vực cùng họ thì có giúp được gì hay không? Như là chúng ta mang mạng mình ra mà đánh cược?' _ Nhiễm Nhan:' Đúng là ý này, nếu theo cùng, còn có thể cá một ván, không theo thì không có gì để nói tiếp nữa.' Cả đám tiếp tục chìm trong suy nghĩ thì Lương Nhâm trả lời: _ Lương Nhâm:' Thực tế để đảm bảo sống được trong tai nạn xe rơi ở vực sâu 300m, không tính tới việc bị va chạm, văng ra ngoài, cây đâm vào người, và nhiều trường hợp hi hữu khác... thì người thường chỉ có 1% sống sót. Nhưng sống cũng không đảm bảo là không bị thương. Nguy cơ liệt toàn thân, chết não, hôn mê... đều không tránh khỏi.' _ Nhiễm Nhan:' Vậy ngày mai chúng ta chỉ có thể lên tiếng tách đoàn.' Giai Giai chưa kịp vui mừng đã nghe Lương Nhâm nói tiếp: _ Lương Nhâm:' Nhưng hệ thống có thể giúp nâng cao phần trăm sống, với mức độ của vụ tai nạn lần này thì 1000 kim ngạch sẽ đảm bảo 100% sống sót, thêm 1000 kim ngạch sẽ đảm bảo 100% không tổn thương.' Cả đám mắt tròn xoe nhìn nhau, như không tin được phải tự xác nhận lại với hệ thống ảo, câu trả lời nhận được đúng với Lương Nhâm đã nói. Họ không mấy ngạc nhiên với sự tân tiến của hệ thống mà là nâng cao tầm hiểu biết về sự mua bán kiếm chác của nó. _ Linh Hy:' Nếu đã có bảo hiểm tốt như vậy thì chúng ta thử cũng không sao cả'. Linh Hy là người đầu tiên đồng ý, vì cô cần một kết quả rõ ràng mới có thể vẽ nên lá bài hoàn chỉnh, một lá bài nửa vời không hồi kết là lá bài hỏng, sẽ bị xóa đi. Vả lại... Lúc này thì người khởi xướng là Nhiễm Nhan có chút chột dạ muốn rút lui. _ Nhiễm Nhan:' Linh Hy, ta hỏi một câu hơi riêng tư.' _ Linh Hy:' Hả, ừ nha.' _ Nhiễm Nhan:' Kết toán phó giới vừa rồi cô có mua gì không?' _ Giai Giai:' Ý tiểu Nhiễm muốn hỏi tài chính của cô ấy'. Giai Giai hiểu tính keo kiệt vô sản của Nhiễm Nhan lại nổi lên, đúng là không tiền đồ, nhìn xem đại lão nợ còn nhiều hơn cô gấp mấy lần còn không quan tâm gì cả. Vẫn rất ung dung. _ Linh Hy:' Không, ta không biết nên mua gì cả, thứ mình thích thì quá mắc, vật rẻ thì ta không cần. Nên vé mua hàng, năng lượng hạt, kim ngạch còn nguyên'. _ Linh Hy:' Cộng với kim ngạch được thưởng, thì ta có được 8.000 kim ngạch'. Câu sau chính là mũi tên giết chết hai con người nằm trong top 10, thưởng sao? Top 50 có thưởng thêm, họ top 10 là bài trí vô dụng mà? Cuộc trò chuyện kết thúc thông quan, cả đám người đồng ý đi đến cùng, kẻ vui vẻ chi trả kim ngạch mua bảo hiểm an toàn, người ai oán tiếp tục ghi nợ. Tính cả nợ mới lẫn nợ cũ, Nhiễm Nhan chính thức âm 4.800 kim ngạch. May mắn Giai Giai là người máy không ảnh hưởng tới sinh mệnh, chỉ cần tốn 1.000 kim ngạch để đảm bảo không thương tổn là được. Tức tối hệ thống bất công, cả ba chui vào lều ngủ, đêm nay Lương Nhâm nằm ngoài thức canh cho mọi người. Nói chuyện thông suốt với nhau xong, mọi người trở lại bình thường, tới giờ ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ. Nhưng khi ngủ sẽ có một người thức để canh chừng để mọi người an tâm phần nào. Để phòng trường hợp xóc nảy, hoặc hệ thống rớt dây giữa chừng, mọi người đặt những bao khí dành cho tai nạn ở hai bên cửa kính, và cả đằng sau lưng. Đoàn xe cũng có vài bác ngồi gần cười nói bọn họ còn trẻ mà đau lưng hay sao mà lót nệm nhiều như vậy. Còn không bằng bọn lão già này gì cả. Biết nói sao, chỉ cười cười hùa theo xem như đồng ý. Họ vừa muốn tìm hiểu sâu về đoàn người, vừa không dám quá thân thiết. Cũng may tình trạng thấp thỏm lo âu này không kéo dài quá lâu. Thời khắc xe lao xuống vực cũng đã tới. Bên ngoài chỉ một màu đen tối thăm thẳm, thỉnh thoảng lướt qua vài ngọn đèn đường vàng leo loét rồi cũng nhanh chóng vụt qua chìm vào xa xăm mất hút không một tung tích. Mọi người trong xe đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngay cả chị Minh hướng dẫn viên du lịch cũng đã gục đầu vào thành ghế lái phụ, đầu lắc lư qua lại, như muốn chống trọi lại cơn buồn ngủ, nhưng chưa được 2 giây lại gục xuống tiếp. '11h54' Nhìn vào đồng hồ ảo hiển thị số giờ, dù lúc này bốn người họ không có ý định ngủ, nhưng không hiểu sao mắt cứ díu lại với nhau không cách nào cưỡng lại. Đây không phải lần đầu tiên họ cần thức đêm, và trong cuộc sống của người trẻ tuổi thời công nghệ, thì thức đến 1, 2 giờ sáng là điều bình thường. '11h55' Không chịu nổi nữa, Giai Giai đã nhắm mắt lại rơi vào trạng thái ngủ say, Nhiễm Nhan dường như có cảm giác xe đang lao đi với tốc độ nhanh hơn bình thường, bên ngoài cảnh vật đã không còn nhìn thấy được rõ nữa, một màu đen sâu thẳm lướt vun vút qua màn kính cửa sổ. Màu đen đó như muốn hút lấy linh hồn người ta vào trong đó. Màu đen vô biên vô tận. '11h56' Nhiễm Nhan không còn gắng gượng được thêm nữa, trước khi mất đi ý thức, cô chỉ thấy mình được một người kéo vào lòng, mơ màng như có bàn tay ro rộng ấn đầu cô vào lòng ngực ấm áp. Một tiếng ẦM vang lên đinh tai nhức óc, âm thanh lớn nổ ra đột ngột không kịp đề phòng, như một người bị điếc tạm thời, cô không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa. Không gian căm lặng như tất cả đã tan biến vào hư vô, chỉ còn lại một mình cô trôi dạt vô định trong nơi hoang vắng âm u. Không kịp nhận ra thêm bất kì điều gì khác, ý thức Nhiễm Nhan bị cắt đứt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]