- " Ây nhô, cá to, tôm hùm lớn, ta tới với các ngươi đây."
Nhiễm Nhan tay cầm vợt lưới hí hoáy ở trũng nước phía gần bờ, vì dù được cảnh báo nơi này không quá sâu, nhưng nên thông cảm cho vịt cạn không biết bơi như cô. Vớt tới vớt lui chỉ toàn cá nhỏ tôm nhỏ, chỉ phải thả đi phóng sinh tích góp chút công đức nhỏ nhoi, vì dù có ăn cũng không đủ nhét kẽ răng. Vớt đến mỏi lưng nhìn lên thấy Giai Giai quăng rổ từ đời nào không hay, đang ngụp lặn trong mấy ô nước sâu, thỉnh thoảng còn lăn lăn trôi xuống những bậc nước thấp hơn. Liếc mắt xem thường, biết bơi giỏi lắm sao, ít ra cũng có người giống cô mà.
Nhìn qua Linh Hy như muốn tìm sự đồng cảm, há hốc mồm nhìn vợt lưới đầy ắp cá, tay còn lại thì đang nắm đầu con tôm càng to bự đang hí hửng vui vẻ chạy vòng ngược về lều trại đổ cá ra thùng nước Lương Nhâm để sẵn trên bờ. Tự an ủi bản thân mình, cô không nên so đo với người mang mệnh cách âu hoàng, càng so càng nung nấu ý nghĩ giết người giấu xác.
- " Tiểu Nhiễm, nhìn xem, cá tôm ở đây thật to, chúng ta mà có thời gian có thể bắt ăn cả tháng không hết".
Linh Hy rất biết kéo thù hận, ngó lơ ánh mắt muốn giết người của Nhiễm Nhan.
Đi gần gần lại phía Lương Nhâm, đại lão cũng bị đen đủi giống mình mà, nhìn anh vừa lặn xuống nước, trồi lên đã cầm trong tay một con cá lớn còn đang giãy đành đạch văng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856882/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.