Không cần nói cũng đoán được, những người còn lại bị bắt lập giao ước phải nghe lệnh họ, họ sẽ chọn gia đình sống sót, nếu không thì hậu quả có trước mắt. Và dần dần người mới tới, người cũ ra đi, đến nay chỉ còn Ngọc Chân, nhưng cô ta cũng sắp đến ngày lên kiệu hoa. May mắn gặp được bọn Nhiễm Nhan.
- " A hết rồi sao?"
Nhiễm Nhan ngước mắt nhìn cô ta, ngưng lâu như vậy chắc là kể xong rồi. Thấy cô ta lau nước mắt gật đầu. Thì nghe tiếng Giai Giai.
- " Vậy cô muốn bọn ta giúp gì cho cô, cô đã lập giao ước với họ, nếu không cô cứ mặc kệ giao ước mà quay về tàu?"
- " Ta cũng đã thử, nhưng hệ thống báo, ta có ràng buộc với phó giới, hoặc là cắt đứt ràng buộc hoặc chờ đến lúc thông quan hệ thống tự mở mới về tàu được".
- " Vậy cô muốn bọn ta giúp cô như thế nào?"
Giai Giai tiếp tục ăn bánh.
- " Ta ta cũng không biết, ta chỉ là... chỉ là hi vọng... ta..."
Cô ta cũng không biết được rõ bọn Nhiễm Nhan giúp gì được cho mình, hay chỉ là đơn thuần níu bọn họ xuống vũng bùn chung với mình, cô bật khóc nức nở thành tiếng, như muốn trút ra hết những oán hận, sợ hãi từ lúc bắt đầu đến nay.
- " Khóc đủ rồi đi".
Nhiễm Nhan để cô ta xả hết u uất trong lòng, đưa qua hộp khăn giấy:
- " Trước tiên ta muốn đính chính là cô vẫn chưa đủ bản lĩnh kéo bọn ta xuống nước, chỉ là do ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856878/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.