- " Thì ra là vậy, mà không sao, từ nhỏ ta rất hay lạc đường, nhất là những con đường lạ mới đi lần đầu, không bao giờ nhớ được đường ra, may mắn ta mua được một vật rất hay".
Trên ngón tay trỏ của cô xuất hiện một sợi chỉ màu vàng mỏng kéo thẳng hướng ra cửa, lóe lên rồi biến mất, rất nhanh nhưng cũng đủ cho mọi người nơi đây nhìn thấy:
- " Nghe chủ quán bảo dù là âm khí mù mịt tận trời, hay quỷ che mắt như thế nào cũng có thể dẫn đường trở ra toàn thân, ta đang muốn thử nghiệm, nếu không linh nghiệm còn biết đường quay về mắng vốn a".
Nhìn thẳng người đàn ông đã tức tới bốc cháy hừng hực, nhóc con sợ hãi chui vào lòng bà lão:
- " Nhắc tới ông chủ quán, ta chợt rất muốn gặp lại hắn ta để mua thêm đồ, nên là các người có thời hạn trong đêm nay, sáng mai bọn ta sẽ lên đường trở về."
Nhìn qua người phụ nữ cao quí bây giờ đã rất run run, cô cười nhẹ nhàng:
- " Chắc phu nhân là người sinh ra nhóc con đi, đêm nay hai người tạm biệt nhau nhé, thời gian chắc không còn gặp nhau nhiều nữa đâu".
Nói rồi không chờ bọn họ phản ứng, đứng lên kéo tay Lương Nhâm bỏ đi, Giai Giai nhanh tay thu thập đồ đạc chạy ton ton phía sau.
Không quan tâm, cả ba quay về phòng ăn uống, tắm rửa rồi ngủ dưỡng sức thêm một chút, chờ sáng mai sẽ lên đường đi về. Cô không có ý hù dọa gì cả, nếu không có đồ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856876/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.