Từ ngày chuyện ồn ào ở toa tàu cuối truyền ra, không ai dám hó hé tới gần bọn họ. Những ngày tiếp theo nên ăn thì ăn, cần ngủ vẫn ngủ, lũ nhỏ vui vẻ chơi đùa, chỉ là Đình Đình còn yếu chỉ có thể trú ngụ trong vòng tay Giai Giai, hoặc buồn thì tiểu Giai che dù cho Đình Đình mà đi chơi.
Bảo là đi tàu gần hai tháng, nhưng khi đặt chân ở trạm cuối là chuyện của hơn ba tháng sau. Vẫn chưa được an yên, tiếp tục chịu khổ ngồi xe ngựa suốt gần một tháng mới bước vào được địa mộ gia tộc bà lão. Một vùng núi được rừng cây phủ kín một màu xanh um tùm, từ xa nhìn lên đỉnh ngọn núi cao chỉ thấy những mái ngói lấp ló. Theo lời bà lão kể thì đó là nhà mồ của mỗi gia đình, gia đình bà ở khoảng gần đỉnh núi, nhưng bà cũng hiểu cho cô gái yếu đuối như Nhiễm Nhan, tới được chân núi của địa mộ là được, sẽ có người tiếp ứng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần leo núi, nhưng mới được nửa quãng đường cô đã thở không ra hơi. Giai Giai và Lương Nhâm mỗi bên một người nâng đỡ mới tiếp tục lên đường.
Nhìn từ ngoài vào thì nơi đây um tùm âm u, nhưng bước vào con đường mòn mới cảm nhận không khí xanh tươi của cây lá, hoa nở rộ đỏ rực cả khu rừng, nhìn thoáng qua thì rất đẹp, nhưng nếu nhìn mãi chỉ có một loại hoa nhỏ li ti màu đỏ, cuốn dây leo khắp nơi trên nền xanh cây rừng thì sẽ thấy rợn gai óc. Nhiễm Nhan không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856875/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.