Diệp Lạc Thần và Hứa Tu Viễn tạm biệt tất cả mọi người rồi lại tiếp tục con đường ngao du bốn bể của mình. Cảnh Thần nhìn theo bọn họ, âm thầm ngưỡng mộ. Hắn cũng ước sau này có thể cùng người mình yêu cùng lang bạt khắp nơi như thế. Thiên Vũ thì vô tư rồi, vì y đi dân giang hồ mà, nhưng Văn Phương thì không phải thế. Văn Phương là vua một nước, sao có thể đi cùng với hắn rong ruổi khắp bốn bể. Mà hắn đang nghĩ gì thế này? Muốn đồng thời có được cả hai nam nhân này, đúng là mơ mộng hão huyền.
Thời gian trở về gấp rút nên tất cả cùng quyết định sẽ cưỡi ngựa trở về. Con đường ngắn nhất chính là đi qua một đồng cỏ hoang vu. Nói là hoang vu nhưng xung quanh vẫn có nhà dân sinh sống nhưng rất thưa thớt. Một đoàn sáu người cưỡi ngựa chạy được mấy trăm mét thì bỗng phát hiện có đoạn dây thừng kéo căng ra phía trước. Văn Phương chạy ở vị trí đầu tiên, vội vàng nhảy về phía sau ôm lấy Cảnh Thần nhảy xuống bụi rậm bên cạnh, cùng lúc ngựa của hắn bị vướng dây thừng ngã chúi về phía trước. Những người đi sau cùng lúc phát hiện có biến vội vàng thắng ngựa lại. Ngay lập tức một loạt mũi tên phóng vút về phía bọn họ. Tất cả rút kiếm chém bay hết các múi tên. Một nhóm gần hai chục tên áo đen xuất hiện từ khắp nơi lao vào tấn công bọn họ. Cảnh Thần và Văn Phương rời khỏi bụi cỏ, cùng nhâp vào cả nhóm. Mọi người cùng quây vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-lam-npc-phan-dien/3068628/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.