Cảnh Thần ngẩn người, hai mắt chớp chớp liên tục. Không phải hắn đang mơ chứ? Làm sao Thiên Vũ lại có thể ở đây? Hiện giờ chẳng phải huynh ấy …đang là phò mã sao?
“Thần Thần, ngươi làm ta tìm vất vả quá! Thật may là cuối cùng cũng tìm được.”
“Huynh tìm ta? Tại sao chứ?” Cảnh Thần cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn rất vui vì có thể gặp lại Thiên Vũ lần nữa, nhưng tâm cũng vô cùng hoang mang. Sao huynh ấy lại đi xa đến như vậy để tìm hắn? Vì sao ?
Thiên Vũ tiến tới ôm Cảnh Thần vào lòng, thật chặt. Mặt chôn chặt vào cổ hắn hít hà mùi vị thân thương đã lâu mới được chạm đến. Cảnh Thần thấy những người xung quanh đang hiếu kỳ nhìn về phía này, hắn đỏ mặt đẩy Thiên Vũ ra, nói nhỏ: “Ta đưa huynh về nhà đã.”
Nhà mà Cảnh Thần nói là một ngôi nhà tranh đơn giản. Bên trong nhà có một cái giường trúc nhỏ, một cái bàn và một vài vật dụng không đáng tiền. Bên ngoài nhà có một mảnh vườn nhỏ trồng rau, có vài cây ăn quả đã cao gần bằng người. Còn có một cái chuồng gà bé xinh nuôi một cặp trống mái. Thiên Vũ nhìn cảnh này không khỏi xót xa.
“Lâu nay ngươi sống khổ sở như vậy sao?”
“Không khổ. Rất tốt mà. Sống cùng núi rừng và những người dân thật thà, chất phác cũng thú vị lắm.”
“Vậy sao?”
“Làm sao huynh tìm được ta? Huynh …không nên làm thế này. Chẳng phải huynh …với công chúa…” Cảnh Thần mím môi không nói được hết câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-lam-npc-phan-dien/3068613/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.