Chương trước
Chương sau
《 Sắp rồi ah mấy người có hứng khởi không??? Cứ từ từ mà chờ đi chỉ 1 tuần thôi há há 》
Ngay sau đó, Trương Siêu Quần cùng nhóm người hướng về phía đỉnh Tọa Vọng Phong bước đi, khi trời sáng, tất cả mọi người bắt đầu thấp thỏm bất an, cũng không ai biết Hà Thái Xung lúc nào nào thì đột nhiên xuất hiện.
Ngoại trừ Trương Siêu Quần, tất cả mọi người đều không biết võ công, tốc độ di chuyển cho nên cũng là có hạn, trên mặt ai cũng trầm trọng lo lắng, một ngọn gió nhẹ thổi cỏ lay cũng là kinh hoảng không ngớt, khi sắc trời sáng choang Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đi suốt một đêm giờ đã là không nhúc nhích nỗi, Trương Siêu Quần thở dài, chỉ vào một chỗ ở vách núi nói:
– Mọi người nghỉ ngơi đi, ở nơi này nếu người phái Côn Luân đến, bọn họ cũng không cách nào hình thành thế bao quanh được, yên tâm, vạn sự đã có ta.
Kỷ Yên Nhiên nói:
– Hà Thái Xung nhất định chỉ một người đến đây, sẽ không mang theo những người khác đâu!
Trương Siêu Quần hỏi:
– Làm sao phu nhân biết vậy?
Kỷ Yên Nhiên hừ một tiếng, nói:
– Hà Thái Xung cực sĩ diện, chuyện như thế này lại không vẻ vang, lão ta sao làm để cho mọi người biết?
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Không sai, nếu là như vậy, thì cũng không đáng để lo nhiều, tại hạ có lòng tin đối phó với lão ta.
Cùng nhau nghỉ ngơi không lâu, Trương Siêu Quần chợt nói:
– Đến rồi! Quả nhiên chỉ là một người.
Mọi người đồng loạt đứng lên nhìn, nhưng ai cũng chưa thấy bóng người, trải qua một lúc, một cái bóng từ xa phóng tới, quả nhiên chính là Hà Thái Xung.
Trương Siêu Quần đứng lên, nhìn Hà Thái Xung đến, đôi mắt lão ta quét qua, trầm giọng nói:
– Ngũ cô, tại sao phu nhân không quay về?
Kỷ Yên Nhiên cười lạnh nói:
– Hà Thái Xung.. Ngũ Cô danh xưng này, từ hôm nay trở đi sẽ không tồn tại, ta tên là Kỷ yên nhiên, sẽ không bao giờ sửa lại.
Hà Thái Xung sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, song quyền nắm chặt, bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng về Trương Siêu Quần, cố nén tức giận, hỏi:
– Trương huynh đệ, đây là việc thế nào vậy?
Trương Siêu Quần đã sớm đem khẩu sung ngắn đeo ngang bên hông, nghe lão hỏi mình, liền trả lời:
– Hà chưởng môn, nơi này không có Ngũ Cô, chỉ có Kỷ Yên Nhiên, Hà chưởng môn nghe rỏ rồi đấy, chi bằng cứ xem mọi việc đã kết thúc, chúng ta mỗi người đi một hướng là xong…
Hà Thái Xung nổi giận phừng phừng, ống tay áo không gió mà bay phất phới, nói:
– Ở Côn Luân sơn, trước giờ chưa có người nào dám phản bội ta, họ Trương kia, ngươi thật sự muốn quản đến việc không phải của người sao?
Trương Siêu Quần nói:
– Hà chưởng môn, ta vẫn là câu nói kia, ngươi rời khỏi nơi đây thì sẽ không có chuyện gì phát sinh, sau này gặp lại như thế nào thì tính sau, còn nếu không, ta Trương Siêu Quần xin thề, không bao lâu toàn Trung Nguyên sẽ biết tất cả về chưởng môn phái Côn Luân là dạng người như thế nào..
Hà Thái Xung biến sắc, sát cơ đột ngột lên, lạnh lùng nói:
– Đã là như vậy, là ngươi buộc ta!
Ánh kiếm lóe lên, trường kiếm hiện ra.
Trương Siêu Quần rút ra súng ngắn, cao giọng quát lên:
– Là chính ngươi muốn chết, đừng trách ta!
Hà Thái Xung thấy hắn lấy ra một khối sắt màu đen, ngẩn người ra, nói:
– Đây chính là vũ khí của ngươi?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ngươi tiến lên một bước thử xem!
Hà Thái Xung nộ khí hét lên một tiếng, thân hình nhanh chóng bay đến, thì chỉ nghe một tiếng sấm nổ lanh lảnh, Hà Thái Xung thầm kêu không tốt, trường kiếm vung vẩy, muốn đón đỡ ám khí đối phương phóng tới, nhưng chỉ là một thanh kiếm làm sao có thể nhanh hơn viên đạn? Trong nháy mắt, lão chỉ cảm thấy thân thể chấn động mạnh một cái, một chân đau nhức, Hà Thái Xung không dám tin cúi thấp đầu nhìn xuống, máu tươi từ đùi phải bỗng nhiên tuôn ra.
– Ngươi… đây là ám khí gì… lợi hại như vậy!
Hà Thái Xung trên đùi đã trúng đạn, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa té ngã chổng vó.
Trương Siêu Quần lắc lắc đầu, nói:
– Ta tha cho ngươi một mạng, đừng có tiếp tục đuổi theo.
Hắn liền muốn xoay người, bỗng nhiên thấy hoa mắt, bàn tay tê rần, khẩu súng trong tay đã bị người đoạt đi mất.
Trương Siêu Quần cả kinh, tay trái định rút ra cây chủy thủ hợp kim, định thần nhìn lại, thì thấy một người thư sinh trung niên mặc trường bào màu trắng cách đó tầm 2 trượng có hơn.
Trương Siêu Quần ngơ ngác, thư sinh này động tác rất nhanh, chính mình là một đặc công có tầm cỡ, mà không hề có một năng lực nào chống đỡ khi bị hắn đoạt súng, nếu hắn là thuận tay chém theo một đao, thì mình giờ khắc này đã ở phía dưới Diêm vương gia uống trà rồi!
Người kia tầm 40 tuổi, tướng mạo tuấn nhã, chỉ là có hai hàng lông mày dài hơi rũ xuống, bên khóe mắt hằn sâu mấy nếp nhăn, mang theo một dáng dấp buồn bả, y cúi đầu nhìn trong tay khẩu súng, quan sát rồi nói:
– Tiểu huynh đệ, đây là ám khí sao?
Trương Siêu Quần thấy y phong thần tuấn lãng, tuy rằng đã vào độ tuổi trung niên, nhưng năm tháng không thể vùi lấp phong độ nhẹ nhàng nhanh nhẹn, trong lòng bỗng nhiên hơi động, người này hẳn là Dương Tiêu?
Nếu là Dương Tiêu, thì không có việc gì phải sợ, lẽ nào y lại còn muốn cướp lấy đồ vật của mình? Tâm trí ổn định lại, Trương Siêu Quần chắp tay nói:
– Các hạ tốt xấu gì cũng là Quang Minh tả sứ, một người có địa vị trong Minh giáo, sao lại cướp lấy đồ vật của vãn bối?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.