🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Dật ca lần này huynh đi Sơn Đông làm gì vậy? 

 Sau khi Triệu Tín nói xong chuyện của mình lại hỏi. Mấy năm không gặp, y hết sức tò mò về chuyện của Triệu Dật, trước kia nghe Triệu Dật nói huynh ấy ở Tây Vực, nhưng bây giờ lại vì cớ gì mà chạy đến Sơn Đông? 

 - Ừm? 

 Chỉ thấy Triệu Dật lúc này do dự một lát, tuy nhiên rất nhanh liền nói: 

 - Vốn chuyện này ta không nên nói cho người khác, tuy nhiên nếu Tín đệ đệ là người của Hoàng Thành Ty, chắc cũng nghe nói qua chuyện này, đó chính là việc phong thiện. 

 - Phong thiện! 

 Triệu Tín nghe đến đó cũng không khỏi chấn động tinh thần, phong là "Tế thiên", thiện là "Tế địa", phong thiện hợp lại dĩ nhiên là hiến tế thiên địa, địa điểm phong thiện thường ở Thái Sơn, bởi vì cổ nhân cho rằng Thái Sơn cao nhất, cách ông trời dĩ nhiên cũng gần nhất, cho nên Thiên tử Đế vương muốn được Trời cao thừa nhận, sẽ đến Thái Sơn hiến tế thiên địa, do đó cho thiên hạ thấy mình hợp mệnh trời. 

 Từ năm đó Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đồng thời tự mình đến Thái Sơn tiến hành buổi phong thiện, từ đó xác định ngôi vị đế vương của mình, phong thiện trở thành một loại nghi lễ long trọng biểu thị công tích của đế vương đời sau, tuy nhiên phong thiện cũng không phải Hoàng đế nào cũng có thể cử hành. Dựa theo Thái Sử Công thuyết pháp, ít nhất cần thỏa mãn một trong hai điều kiện thái bình thịnh thế hoặc trời ban điềm lành, cũng chính bởi vì vậy, trong lịch sử Hoàng đế có thể phong thiện gần như uy danh hiển hách hơn người, tỷ như Tần hoàng Hán Vũ, Đường Cao Tông, Đường Minh Hoàng, … tạm không nói những Hoàng đế này đều là minh quân hay không, nhưng ít ra cũng đều có vài thành tích. 

 Có điều trong những Hoàng đế phong thiện, lại có một ngoại tộc, đó chính là hoàng đế thứ ba của Đại Tống là Tống Chân Tông, vị hoàng đế sùng tín đạo Phật này không có công lao gì đáng kể, lại muốn mượn phong thiện bù lại sự thất bại của mình trước nước Liêu, vì thế tự biên tự diễn vở kịch trời giáng thiên thư, sau đó vội vàng chạy tới Thái Sơn phong thiện, kết quả làm phong thiện trở thành một trò khôi hài, điều này cũng làm cho con cháu Triệu thị đời sau cảm thấy nhục nhã, năm đó sau khi phụ thân của Triệu Nhan là Triệu Thự tiêu diệt Tây Hạ, cũng đã từng có đại thần đề nghị phong thiện Thái Sơn, nhưng Triệu Thự nghĩ đến trò khôi hài của Tống Chân Tông kia, lại nghĩ tới kẻ địch lớn nhất của Đại Tống là nước Liêu chưa diệt được, cho nên thấy hổ thẹn mà không đồng ý. 

 Sau khi Triệu Thự qua đời Triệu Húc đăng cơ, đáng tiếc Triệu Húc mê muội cải cách chính trị, kết quả khi còn giữ ngôi vua luôn bận cải cách chính trị, cuối cùng cũng không thể thành công, kết quả đương nhiên cũng không có công trạng gì để phong thiện. Tuy nhiên nếu so sánh, Triệu Hú cũng rất may mắn, y được ông nội và phụ thân để lại cho nền tảng vững chắc, rất nhanh đã thống trị Đại Tống đâu vào đó, vừa qua lại nhân cơ hội tiêu diệt Liêu quốc, đoạn thời gian trước tiêu diệt kẻ uy hiếp cuối cùng là nước Kim, hơn nữa lại bành trướng ra các hướng khác, khiến cho lãnh thổ Đại Tống gần như đạt đến cực hạn, chiến công này so với Tần Hoàng Hán Vũ trong lịch sử cũng không kém chút nào, kể từ đó phong thiện cũng là thuận theo lẽ thường, hơn nữa lần này phong thiện cũng có thể lấy lại một chút thể diện đã mất ở lần phong thiện trước cho hoàng tộc Triệu thị. 

 - Đệ có nghe nói chuyện này, lại nói tiếp chuyện này cũng là cha đệ nói ra nhân ngày sinh nhật lần này của Bệ hạ, nói là dành tặng một món quà cho Bệ hạ. Bởi vì theo đệ được biết, Bệ hạ thật ra cũng không để ý đến việc phong thiện chút nào, y chỉ mượn việc phong thiện này để ra ngoài một chuyến. Nói ra cũng thật sự khó xử cho Bệ hạ, rõ ràng ít hơn chúng ta mấy tuổi, từ nhỏ đã bị ràng buộc không có lấy một chút tự do, nếu bắt đệ giống như Bệ hạ, chỉ sợ chưa tới một năm đệ đã nổi điên rồi. 

 Khi Triệu Tín nói xong lời cuối cùng cũng không ngừng lắc đầu liên tục, y giống với đại ca Triệu Giai, đều có thái độ cảm thông với Triệu Hú, có lẽ trong cái nhìn của người khác Triệu Hú là cửu ngũ chí tôn, nhưng ở trong mắt Triệu Tín, Triệu Hú lại chỉ là một người đáng thương mất đi tự do mà thôi. 

 - Bệ hạ tuy rằng mất đi tự do, nhưng cũng đã nhận được địa vị tôn quý và quyền lực to lớn của thiên hạ, vậy cũng là có được tất có mất. 

 Triệu Dật lúc này lại nói những lời mơ hồ, hơn nữa khi đang nói chuyện, ánh mắt của y cũng vẫn nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng vô cùng mơ hồ, làm cho người ta đoán không ra hiện tại y đang suy nghĩ gì? 

 - Đại ca, phong thiện cũng không phải là việc nhỏ, nghe nói toàn bộ quy trình đều do đám thông thái rởm của Lễ bộ phụ trách, huynh làm sao lại chạy tới Thái Sơn? 

 Lúc này Triệu Tín lộ ra vẻ vui mừng hỏi. Phong thiện có lễ nghi trọn vẹn, hơn nữa còn nhất định phải theo lễ tiết cổ, Triệu Dật mặc dù là đại ca của Triệu Hú, nhưng dường như cũng rất khó nhúng tay vào những chuyện như phong thiện. 

 Triệu Dật cười lớn một tiếng, dường như là vô cùng đắc ý về việc mình có thể đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng như vậy: 

 - Ha ha, ta cũng không hiểu những lễ nghi rườm rà trong lễ phong thiện, có điều Bệ hạ đi Thái Sơn phải đảm bảo được an toàn một trăm phần trăm, ngoại trừ hộ vệ đi theo, trước đó nhất định phải có người đến Thái Sơn trước để điều động quân đội địa phương phối hợp, mặt khác cũng cần kiểm tra các khả năng phát sinh nguy hiểm ở xung quanh Thái Sơn, để đưa ra sách lược ứng đối, những việc này nhất định phải do một người tuyệt đối có thể tin được xử lý, vừa hay ta có việc hồi kinh, kết quả Bệ hạ đem chuyện này giao cho ta. 


 Triệu Tín nghe đến đó cũng không khỏi líu lưỡi lẩm bẩm đôi chút, trước kia khi bọn họ tấn công nước Kim, trước đó chuẩn bị cũng chỉ hơn một năm, nhưng hiện tại chỉ một chuyến phong thiện lại cần thời gian chuẩn bị dài như vậy, từ đó có thể thấy phong thiện phức tạp và rườm rà, tuy nhiên cũng bởi vậy có thể thấy được Đại Tống coi trọng buổi phong thiện này như thế nào. 

 Khi xe lửa tới Thái An, Triệu Dật và Triệu Tín liền cùng nhau xuống xe ngựa, vốn Triệu Tín muốn đi Đăng Châu bằng thuyền đấy, tuy nhiên nếu gặp Triệu Dật, tự nhiên muốn nấn ná thêm vài ngày, dù sao việc đi nước Oa cũng không gấp, mặt khác y cũng chưa từng tới Thái Sơn, vừa hay có thể thừa cơ hội này đi xem một phen 

 Về việc Triệu Tín ở lại, Triệu Dật cũng không có biểu hiện đặc biệt, đương nhiên ngoài mặt còn vô cùng nhiệt tình, hơn nữa còn cố ý sắp xếp thời gian đi cùng Triệu Tín lên Thái Sơn, dọc theo đường đi không ngừng giới thiệu cảnh đẹp Thái Sơn cho Triệu Tín. Lại nói tiếp y tuy rằng cũng là lần đầu tiên đến Thái Sơn, nhưng trước đó lại đã chuẩn bị rất nhiều, bởi vậy nắm tình hình xung quanh Thái Sơn như lòng bàn tay. 

 Ăn mấy ngày bánh rán nổi danh của Thái Sơn, hơn nữa cũng thưởng thức một chút đậu hủ yến nổi danh nhất Thái Sơn, cũng đến thời điểm Triệu Tín rời đi rồi, dù sao y cũng có chuyện mình phải làm, vì thế Triệu Dật cũng tỏ vẻ sau này có thời gian có thể lại tụ họp tiếp, vì thế cuối cùng Triệu Tín cũng lưu luyến không rời lên xe lửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.