🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Trên một bình nguyên ở tận cùng phương bắc Tây Kinh Liêu quốc, trong đại doanh quân đội Gia Luật Thuần trú đóng sau khi quy hàng Đại Tống… 

 Gia Luật Thuần lập quốc trên thảo nguyên, tuyên bố kế thừa quốc hiệu Đại Liêu, tuy rằng vẫn có rất nhiều bộ lạc trên thảo nguyên phản đối nước Liêu, nhưng dù sao họ cũng đã thống trị cả thảo nguyên gần hai trăm năm, nên nước Liêu vẫn có danh vọng không hề nhỏ trên thảo nguyên, lại có thêm sức hiệu lệnh của Gia Luật Thuần, trong mấy tháng ngắn ngủi đã có mười mấy bộ lạc lớn quy thuận Tây Liêu của Gia Luật Thuần, lại tiêu diệt mấy bộ lạc phản đối ông, Tây Liêu một khắc đã uy danh đại chấn, dường như thực sự chấn hưng được thanh thế nước Liêu. 

 Đại Tống đương nhiên nghiêm mật chú ý đến sự quật khởi của Tây Liêu, đồng thời tạm thời đình chỉ kế hoạch tác chiến với nước Kim. Dù sao đội quân của Tây Liêu ở ngay bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công quấy rầy, hơn nữa nếu chẳng may bọn họ cấu kết với nước Kim, rất có thể hình thành thế giáp công ở phía tây, hơn nữa cho dù bọn họ không tấn công lộ quân phía tây cũng có thể thừa dịp binh lực Đại Tống mệt mỏi sẽ trực tiếp tiến công Đại Tống, điều này còn ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, bởi vậy Đại Tống cũng nhất định phải có cách đối phó với sự quật khởi của Tây Liêu. 

 - Tam thúc, thực lực của Tây Liêu càng ngày càng mạnh, trên triều đình đám đại thần lại không có lấy một đối sách nào, người có biện pháp nào không? 

 Trong thư phòng Lăng vương phủ ở thành Đông Kinh, Triệu Hú vẻ mặt lo lắng hỏi Triệu Nhan, trong khoảng thời gian này y cũng vì chuyện Tây Liêu mà đau đầu vắt óc, mà trên triều mọi người vẫn chưa thống nhất ý kiến, nên y đặc biệt tới hỏi ý kiến của Triệu Nhan. 

 So với Triệu Hú đang lo lắng, Triệu Nhan lúc này lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy hắn từ từ thưởng thức ly trà, mở miệng hỏi: 

 - Hiện tại trên triều đình các đại thần có ý kiến gì về Tây Liêu không? 

 - Trên triều đình các đại thần có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng tóm lại vẫn chia làm hai phái “đánh” và “hòa”, trong đó một phái cho rằng sự uy hiếp của Gia Luật Thuần còn nguy hiểm hơn Đại Kim rất nhiều, cho nên có thể tạm dừng cuộc chiến với nước Kim để toàn lực đối phó Gia Luật Thuần. Một bộ phận khác lại cho rằng đã đánh với nước Kim đến mức này, hơn nữa đối phương còn ba lần bảy lượt trêu chọc Đại Tống, cho nên thà hiện tại tạm thời mặc kệ Gia Luật Thuần, tiếp tục dựa theo kế hoạch lúc đầu tiêu diệt nước Kim, sau đó quay ra đối phó Gia Luật Thuần. 

 Triệu Hú nói ra hai luồng ý kiến trên triều, y cũng vì không quyết được nên mới đến thỉnh giáo Triệu Nhan. 

 Nghe xong các ý kiến trên triều, Triệu Nhan cũng không lập tức thể hiện gì, xoay người nhìn bản đồ trên tường thư phòng, đây là bản đồ phương bắc Đại Tống, trên có đánh dấu nước Liêu và nước Kim, mà Triệu Nhan nhìn vào thảo nguyên rộng lớn của nước Liêu, từ từ rơi vào trầm tư. 

 Thấy Triệu Nhan trầm tư, Triệu Hú cũng không dám mở miệng quấy rầy, mà cung kính ngồi một bên chờ. Qua một hồi lâu, lúc này mới thấy Triệu Nhan bỗng nhiên thở dài một tiếng nói: 

 - Đánh đi, tuyệt đối không thể để cho Gia Luật Thuần lớn mạnh, nếu không sẽ chỉ làm Đại Tống rơi vào nguy cơ lớn hơn. 

 - Dạ? 

 Nghe thấy lựa chọn của Triệu Nhan, Triệu Hú cũng rất ngạc nhiên, vốn y cho rằng tam thúc hận người Nữ Chân như vậy, sẽ lựa chọn tiêu diệt nước Kim trước, sau đó mới tính đến Gia Luật Thuần. Dù sao Gia Luật Thuần chỉ là một quý tộc đầu hàng phản bội nhà Liêu, sức uy hiếp với Đại Tống hẳn không bằng người Nữ Chân được. Nhưng không nghĩ tới tam thúc không ngờ lại chọn tấn công Gia Luật Thuần trước, khiến Triệu Hú nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được. 

 Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Hú, Triệu Nhan cười nói: 

 - Không cần kinh ngạc như vậy, ta quả thực rất ghét người Nữ Chân, ghét đến mức hận không thể lập tức tiêu diệt chúng để đề phòng hậu họa, tuy nhiên đó cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chớ nhìn bọn họ đã bị chúng ta ép vào một phủ Hoàng Long nho nhỏ, nhưng ta hiểu rất rõ A Cốt Đả, khi không đánh lại chúng ta, gã chắc chắn sẽ trốn vào rừng, đã như vậy, muốn tiêu diệt chúng còn phải tốn nhiều thời gian và sức lực, không phải là chuyện một sớm một chiều. 

 Khi nói tới đây, Triệu Nhan dừng một chút lại nói tiếp: 

 - Nếu chúng ta tốn sức lực và thời gian vào người Nữ Chân sẽ chỉ khiến Gia Luật Thuần trên thảo nguyên phát triển càng an ổn, người này là kẻ có dã tâm, bên cạnh lại có Gia Luật Đại Thạch tài hoa hơn người, nếu để chúng gây dựng được nền móng trên thảo nguyên, thậm chí là thống nhất thảo nguyên, đến lúc đó sẽ đem đến một sự uy hiếp lớn hơn cho Đại Tống, nhớ lại lúc đó vào thời Tùy Đường, đại quân tiên phong tuy lớn nhưng vẫn không tiêu diệt hết được người Đột Quyết, nên nếu đem ra so sánh, uy hiếp của Gia Luật Thuần đối với Đại Tống còn lớn hơn Đại Kim. 

 - Đột Quyết? 

 Triệu Hú nghe thấy cái tên này cũng thấy có chút lạnh sống lưng, đây chính là đế quốc trên thảo nguyên đã khiến hai triều Tùy Đường đều phải xưng thần, tuy rằng cuối cùng bị Đại Đường đánh bại nhưng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức trên thảo nguyên, sau đó người Khiết Đan tuy rằng đã xây dựng lên nước Liêu hùng mạnh nhưng vẫn không bì nổi với Đột Quyết. 

 - Tam thúc, Gia Luật Thuần chẳng qua là một tên quý tộc mất nước, ông ta có bản lĩnh thống nhất thảo nguyên sao? 

 Lúc này Triệu Hú bỗng nhiên hỏi, uy hiếp từ thảo nguyên phương bắc quả thật là có, nhưng nước Liêu thống nhất thảo nguyên nhiều năm như vậy, trên thảo nguyên vẫn vô cùng hỗn loạn, các bộ lạc chiến tranh liên miên không ngớt, ngay cả lúc nước Liêu cường thịnh nhất cũng không thể hoàn toàn thống nhất thảo nguyên, huống chi hiện tại Gia Luật Thuần chỉ là một tướng bại trận. 

 Nghe thấy Triệu Hú nói như vậy, Triệu Nhan cũng nhìn y lắc đầu nói: 

 - Hú nhi cho rằng nước Liêu không thể thống nhất thảo nguyên sao? Thật ra thống nhất thảo nguyên với bọn họ không phải là chuyện khó, nhưng nước Liêu lại chưa từng làm việc này bao giờ, bởi vì bọn họ cũng là bộ tộc du mục xuất thân từ thảo nguyên, biết rõ các bộ lạc trên thảo nguyên mà thống nhất sẽ đáng sợ đến mức nào, cho nên không dám làm như vậy, thậm chí ta hoài nghi nước Liêu luôn kích động mâu thuẫn giữa các bộ lạc trên thảo nguyên, để các bộ lạc này luôn tồn tại trong tình trạng chiến loạn, như vậy người Liêu mới có thể trục lợi. 

 - Chuyện này… 

 Triệu Hú nghe Triệu Nhan nói vậy cũng ngạc nhiên, nhất thời không biết nên nói gì. Y không nghi ngờ lời nói của Triệu Nhan, chỉ là nhất thời chưa thể tiếp nhận, tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận một chút, phân tích của Triệu Nhan cũng là hợp tình hợp lý, nếu đổi lại y là kẻ thống trị nước Liêu, nếu không thể thay đổi tình hình của thảo nguyên, cũng sẽ ra quyết định như vậy. 

 Nghĩ đến đây, Triệu Húc cuối cùng cũng gật đầu nói: 

 - Tam thúc, con đã hiểu rồi, trước đây nước Liêu không dám thống nhất thảo nguyên, nhưng Gia Luật Thuần hiện nay không cần e dè điều này nữa, hơn nữa cho dù ông ta có khả năng này hay không cũng có thể khiến thảo nguyên thống nhất sớm hơn một chút, điều này hiển nhiên là một chuyện cực xấu với Đại Tống ta, bởi vậy nhất định phải nhân lúc Gia Luật Thuần còn chưa ổn định trên thảo nguyên mà tiêu diệt mối uy hiếp này trước. 

 - Đúng là như thế, mặt khác người Nữ Chân tuy rằng đã lập quốc, nhưng bọn họ đã bị chúng ta bức đến phủ Hoàng Long, có thể nói là bị dồn vào góc kín, chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt phía tây và phía nam, chúng liền không có cơ hội phát triển ra ngoài, hơn nữa người Nữ Chân có một đặc điểm lớn nhất chính là nay đây mai đó, ngoài núi rừng ra thì không có một chỗ nào cố định cả, nhưng hiện tại bọn hắn chiếm cứ phủ Hoàng Long lại mất đi ưu điểm này, hơn nữa bọn họ định cư càng lâu, khẳng định càng không muốn rời Hoàng Long phủ trở lại với cái rét cắt da cắt thịt trong rừng, đây là một dấu hiệu tốt đối với chúng ta. Đợi cho người Nữ Chân hoàn toàn định cư xong xuôi, chúng ta có thể tiêu diệt gọn chúng, chứ không phải chờ đến khi chúng chạy vào rừng núi, hao binh tổn sức mới quét sạch được chúng. 

 Triệu Nhan phân tích thêm. 

 Triệu Hú nghe đến đó mắt sáng rực lên, lập tức vỗ đùi nói: 

 - Hay! quả là tam thúc có cái nhìn thấu triệt, vậy chuyện này quyết định như vậy đi, trước tiên đuổi Gia Luật Thuần ra khỏi thảo nguyên, sau đó giải quyết các bộ tộc du mục trên thảo nguyên, về phần người Nữ Chân thì tạm thời buông lỏng, dù sao với tình cảnh hiện tại của bọn họ, ắt cũng không làm nên trò trống gì. 


 - Tam thúc người nói rất đúng... 

 Triệu Hú nghe đến đây mắt sáng rực lên, cũng hiểu được ý của Triệu Nhan. Trên thảo nguyên giao thông bất tiện khiến cho các bộ lạc không nghe theo sự thống trị của triều đình, nhưng nếu mang đường sắt và đường bê tông lên đó, đại quân Đại Tống bất cứ lúc nào cũng có thể điều động, đáp ứng được nhu cầu thống trị của Đại Tống với thảo nguyên, mà vấn đề kinh tế thì càng dễ giải quyết, chỉ cần Đại Tống thúc đẩy thương nhân đến thảo nguyên buôn bán, lấy dê bò súc vật được nuôi trên thảo nguyên đổi lấy nhu yếu phẩm, khiến cho cuộc sống của người du mục đầy đủ hơn, đến lúc đó dù kẻ khác kích động như thế nào, họ cũng sẽ không bỏ cuộc sống đủ đầy mà đi làm phản. 

 Nghĩ đến đây, Triệu Hú mỉm cười, lại cùng Triệu Nhan thảo luận mấy vấn đề chính sự, đến khi chuẩn bị cáo từ mới nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi Triệu Nhan: 

 - Tam thúc, hạm đội đi châu Âu con đã chuẩn bị xong, nhưng đợi đến khi đại ca trở về, chúng ta bàn thêm được không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.