🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Biết được thành Thượng Kinh đã rơi vào tay Kim Quốc, điều này làm cho Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được vừa tức giận vừa không biết làm sao, tức giận là vì Liêu Quốc rõ ràng có tường thành kiên cố có thể cố thủ, binh lực cũng gấp mấy lần người Nữ Chân nhưng lại vẫn cứ vào mấy ngày cuối cùng để thành Thượng Kinh bị thất thủ trong tay người Kim, dù sao đối với Liêu Quốc mục nát, y cũng hiểu rất rõ, lúc này y càng cảm giác mình quy thuận Đại Tống là một quyết định sáng suốt, nếu không sớm muộn cũng phải chôn cùng Liêu Quốc. 

 Lập tức Tiêu Địch Liệt phái người thông báo cho Hô Diên Khánh phía sau và phái ra một tiểu đội kị binh dẫn đám người Gia Luật Tuấn đi gặp đại quân phía sau, về phần sắp xếp cho bọn họ như thế nào cũng không phải việc y có thể quản được, về phần kị binh thuộc hạ còn lại do y tự mình dẫn đầu tiếp tục chạy vội về phía trước, dù sao mệnh lệnh lúc trước của y là nhanh chóng đến được thành Thượng Kinh, tuy hiện tại thành Thượng Kinh đã thất thủ rồi nhưng y hy vọng có thể đến được Thượng Kinh thám thính một chút tình hình, để phần lớn hậu phương làm tốt việc chuẩn bị tiến công. 

 Cũng chính bởi vậy cho nên Tiêu Địch Liệt sau khi đưa đám người Gia Luật Tuấn đi, lập tức tăng tốc độ chạy tới thành Thượng Kinh, tuy nhiên lúc này y cũng biết phía trước có một đội kị binh quân Kim đang đuổi theo đám người Gia Luật Tuấn, bởi vậy y cũng bảo quân làm tốt chuẩn bị chiến đấu, đợi đến lúc hoàng hôn, cuối cùng gặp phải kị binh Kim Quốc trước mặt, đối phương đại khái có khoảng ba nghìn người, chỉ là bọn chúng không biết sẽ gặp phải kị binh Đại Tống, bởi vậy lúc hai quân gặp nhau, có lẽ có chút chuẩn bị không kịp. 

 Tiêu Địch Liệt tuy rằng trẻ tuổi nhưng còn trẻ mà lớn lên ở trong quân doanh, đối với chiến thuật của kị binh vô cùng tinh thông, y nắm lấy cơ hội quân Kim chuẩn bị không kịp, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới phía đối phương, và trong đội tiên phong đi trước là hai đội cung thủ, cuối cùng một hàng đã biến thành pháo thủ, quân Kim tuy cũng còn đánh lại được cung thủ, nhưng dù sao chuẩn bị không kịp, đánh trả cũng có chút vô lực, căn bản không thể tạo ra ảnh hưởng gì với quân Tống. Ngược lại là bọn chúng bị cung thủ và hỏa tiễn quân Tống làm cho đội hình lộn xộn, hơn nữa số quân đông lại lâm vào tình thế xấu. Bởi vậy đội tiên phong của Tiêu Địch Liệt đánh cho đối phương đại bại, thậm chí ngay cả chủ tướng đối phương cũng bị chết trong tay quân địch. 

 Chiến thuật của kị binh vốn chính là như vậy, luôn là tốc chiến tốc thắng. Nếu lúc kị binh đang giao chiến với quân địch, thời gian bị trì hoãn càng lâu, đối với bọn chúng càng thêm bất lợi, mà kị binh quyết đấu trực diện với kị binh, bình thường chỉ cần hai ba đội tiên phong có thể quyết được thắng thua. Đặc biệt là khi một bên chiếm được ưu thế, bình thường đều lấy thái độ trấn áp để tiêu diệt đối phương. 

 Kị binh Kim Quốc bại trận, kị binh còn dư lại phân tán khắp nơi, Tiêu Địch Liệt ở phía sau truy kích một lượt, cuối cùng tiêu diệt hơn nửa kị binh Kim Quốc nhưng vẫn có một số ít chạy thoát được, tuy nhiên gã cũng chẳng muốn truy đuổi, dù sao đối với bọn chúng mà nói, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng đến được thành Thượng Kinh, điều tra rõ tình hình bên đó. 

 Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Địch Liệt sai người chạy đi, tuy rằng trước đấy tiêu diệt kị binh Kim Quốc khiến chậm trễ một thời gian ngắn nhưng đến buổi chiều, bọn họ cuối cùng cũng đến được dưới thành Thượng Kinh, chỉ là lúc này ngoài thành khắp nơi đều là quân Kim, bọn họ vừa mới đến lập tức bị quân Kim tấn công, may mắn bọn họ cũng không phải dễ đối phó, tuy nhiên sau khi đánh bại mấy đội quân Kim, rất nhanh dẫn dụ đại quân của quân Kim đổ bộ tới. Điều này làm cho bọn họ không thể không nhượng bộ, quân Kim cũng hết sức kiêng kỵ với quân Tống, giống như sợ rơi vào cái bẫy của quân Tống cho nên cũng không dám đuổi theo. Bởi vậy Tiêu Địch Liệt sau khi lui lại mười dặm liền tạm thời dựng trại đóng quân, chuẩn bị giám sát hướng đi của quân Kim. 

 Chỉ có điều khiến Tiêu Địch Liệt tuyệt đối không ngờ tới chính là, ngay khi y tới dưới thành Thượng Kinh thì ngày hôm sau, quân Kim ngoài thành đột nhiên biến mất, điều này làm cho y cũng hết sức nghi ngờ, lập tức phái trinh thám tới gần thành tìm hiểu tình hình, kết quả nửa ngày sau trinh thám quay về bẩm báo, bọn họ không hề phát hiện ra hành tung quân Kim, trên đầu thành cũng trống không, dường như quân Kim đã bỏ chạy rồi, chỉ có điều kì quái là trong thành cũng không có bất cứ động tĩnh gì, giống như quân Kim đem tất cả bách tính trong thành đều dời đi rồi? 

 Nghe được thông tin của trinh thám, Tiêu Địch Liệt càng thêm kinh ngạc, bởi vì dựa theo thời gian mà nói, quân Kim chiếm đóng thành Thượng Kinh chỉ mới ba ngày, nhưng trong ba ngày ngắn ngủi, tuyệt đối không có khả năng đem tất cả người trong thành dời đi, dù sao trong thành có tới hơn mười vạn dân, muốn đem tất cả dời đi cũng là cả một quá trình lớn, không đủ mười ngày nửa tháng tuyệt đối không có khả năng hoàn thành. 

 Mang theo nghi vấn trong lòng, Tiêu Địch Liệt lại phái trinh thám ra, nhưng lần này thám thính phạm vi lớn hơn, mấy đội trinh thám gần như chạy một vòng quanh thành Thượng Kinh, cuối cùng phát hiện phần lớn cổng thành đều bị đóng chặt, duy chỉ có cổng thành phía Bắc là mở, xem ra quân Liêu đúng là từ đây chạy ra, hơn nữa càng quái lạ hơn chính là, chạy một vòng cũng không nhìn thấy một bóng người. 

 Đợi đến lúc trinh thám bẩm báo lại, Tiêu Địch Liệt quyết định vẫn là vào thành xem thử, tuy nhiên y cũng không dám dẫn đầu vào cửa Bắc, dù sao nếu chẳng may người Nữ Chân đang bố trí mai phục trên đường, y muốn chạy trốn cũng không thoát được, cho nên y quyết định vẫn nên tiến vào từ cửa Nam, cổng thành ở đấy tuy rằng đóng chặt nhưng trên thành cũng không có quân trấn giữ, cho nên chỉ cần phái người bò lên trên tường thành, sau đó mở cửa thành là được. 

 Sau khi Tiêu Địch Liệt lệnh một tiếng, trong kị binh lập tức có mười mấy kị binh vội cưỡi ngựa chạy ra, trong tay quay một sợi dây thừng có trảo thép, sau đó bỗng nhiên phi trảo thép bay ra, trong nháy mắt liền rơi xuống và giữ chặt trên đầu thành, sau đó một đám tướng sĩ thân thủ linh hoạt lập tức bước ra, cầm dây thừng leo lên trên tường thành. 

 Vốn theo mệnh lệnh của Tiêu Địch Liệt, nhóm tướng sĩ đầu tiên đi lên được đầu thành lập tức đi xuống mở cổng thành ra, nhưng đúng lúc đám người kia vừa mới đi lên được đầu thành, tất cả đều ngơ người, không nhúc nhích nhìn vào trong thành, tuy rằng không thấy rõ nét mặt của bọn họ nhưng cũng có thể đoán được bọn họ nhất định nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người ta khiếp sợ. 

 - Còn chờ cái gì nữa, còn không mau đi xuống mở cổng thành! 

 Lúc này chủ tướng phía dưới nhìn thấy thuộc hạ đang ngơ người, lập tức tức giận hét một tiếng lớn. 

 Nghe thấy lời quở mắng của chủ tướng, tướng sĩ trên đầu thành lúc này mới toàn thân trấn tĩnh tỉnh táo lại, tuy nhiên bọn họ cũng không làm theo lời dặn của chủ tướng xuống dưới thành, còn xoay người hét lớn với Tiêu Địch Liệt đang đợi phía dưới: 

 - Tướng quân, trong thành khắp nơi đều là máu tươi và xác chết, hình như một người sống cũng không có! 

 - Khắp nơi đều là xác chết, chẳng lẽ… 

 Tiêu Địch Liệt nghe thấy đến đó bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khiến toàn thân y run sợ, lập tức ngẩng đầu hét lớn một tiếng: 

 - Nhanh mở cổng thành ra, ta muốn đích thân xem xét tình hình trong thành. 

 - Rõ! 

 Tướng sĩ trên đầu thành lúc này mới lớn tiếng đáp, xoay người chạy xuống dưới đầu thành, tuy nhiên cổng thành cũng không lập tức mở ra, hơn nữa đợi một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì, cuối cùng Tiêu Địch Liệt lại phái ra mấy người, kết quả người ở trong bẩm báo, nói rằng cửa thành bị chặn, cần phải dọn dẹp mới có thể mở được, kết quả qua chừng một canh giờ mới nhìn thấy cổng thành nặng nề từ từ mở ra, mà lúc cổng thành mở ra, một luồng khí đặc mùi máu tanh lập tức bốc ra, đập vào mắt là một đống xác chết chất thành núi lấp kín gần nửa cổng thành. 

 - Khởi bẩm tướng quân, xác chết mặt sau cổng thành quá nhiều, vừa rồi chúng tôi dọn dẹp hơn nửa ngày cuối cùng cũng dọn được để có không gian mở cổng thành, tuy nhiên xác chết ở trong cổng thành nhất thời không thể dọn sạch được! 

 Lúc này chỉ thấy một viên tướng Tống thân đầy máu tươi bẩm báo với Tiêu Địch Liệt, máu tươi trên người gã tất nhiên không phải của gã, mà là vừa rồi lúc vận chuyển xác chết bị dính vào. 

 Tiêu Địch Liệt căn bản không chú ý đến bẩm báo của thuộc hạ, trong nháy mắt từ khi cổng thành được mở, sự chú ý của y đã bị đống xác chết chất đầy cửa thành thu hút, chỉ nhìn trong đống xác chết kì quái, phần lớn đều là bách tính bình thường, một số ít là mặc y phục của quân Liêu, những xác chết này chất tầng tầng lớp lớp một chỗ, khiến cho nửa cổng thành bị chất đầy, bọn họ muốn vào thành, chỉ có thể dẫm lên ngọn núi xác chết này mà vào. 

 - Rõ! 

 Tuy rằng mệnh lệnh của Tiêu Địch Liệt có chút kì lạ, nhưng Đại Tống luôn quân luật nghiêm minh, cho dù là Tiêu Địch Liệt lệnh cho bọn họ phải nhảy sông tự vẫn, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà làm, đây chính là ý nghĩa của quân lệnh như sơn, bởi vậy mấy nghìn kị binh Đại Tống đều xuống ngựa, ngoại trừ những người phải bảo vệ vòng ngoài, những người còn lại tất cả đều tham gia vận chuyển xác chết. 

 Xác chết ở trong cổng thành chừng hơn một nghìn, trong đó phần lớn đều là bị lưỡi đao sắc chém chết, chỉ có tầng phía dưới cùng có thể là bị người đè chết, may mắn hiện tại đã là mùa đông, Thượng Kinh bên này lại vô cùng lạnh lẽo, cho nên xác chết đều bị đóng băng vừa lạnh vừa cứng, không bị mục rữa, nếu không chỉ riêng mùi thối tỏa ra đã có thể làm người ta tắc thở mà chết rồi, rất nhiều xác chết thậm chí vẫn còn giữ lại dáng vẻ khi chết, càng có không ít xác chết bị đóng băng cùng với máu tươi, bất luận như thế nào đều không thể tách ra, cuối cùng chỉ có thế lấy dây thừng kéo đến ngoài cổng thành. 

 Sau khi cổng thành được dọn dẹp sạch sẽ, cảnh tượng phía sau cổng thành rốt cục cũng hiện lên trước mặt đám người Tiêu Địch Liệt, kết quả chỉ thấy trên đường trong thành khắp nơi đều có máu tươi và xác chết, có nhiều chỗ cũng giống như cổng thành, bị chất cao thành núi xác chết, thậm chí nhìn theo hướng của những xác chết này là có thể đoán được bọn họ đang muốn chạy trốn hướng nào, cuối cùng lại bị đuổi dồn vào một chỗ, giết hại không còn một ai!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.