Tiêu Địch Liệt một khắc cũng không ngừng thúc giục chiến mã, ở phía sau y là một đội hơn năm nghìn kị binh, đây cũng là tất cả quân kị binh tiên phong của bọn họ, vì có thể sớm ngày tới Thượng Kinh, thân làm quan tiên phong tướng Hô Diên Khánh đem tất cả năm nghìn kị binh trong quân tiên phong tập trung lại, giao cho Tiêu Địch Liệt dẫn đầu, lệnh cho y bằng cách nhanh nhất đuổi tới Thượng Kinh, bởi vì Hô Diên Khánh lo lắng sau khi quân Kim biết Liêu Quốc đầu hàng Đại Tống sẽ giành trước công hạ thành Thượng Kinh, cho nên liền phái Tiêu Địch Liệt đi đường suốt đêm, hy vọng có thể sớm đến thành Thượng Kinh, từ đó chi viện Liêu Quốc triển khai binh lực.
- Mau! Tăng tốc độ, trước trưa ngày mai cần phải chạy tới ngoài thành Thượng Kinh!
Tiêu Địch Liệt vừa thúc ngựa vừa hô lớn với đám tướng sĩ phía sau y, bọn họ một hàng toàn là một kị binh hai ngựa, một con ngựa chạy đã mệt liền đổi một con ngựa khác, khát đói liền trực tiếp ăn uống trên ngựa, điều này cũng phần lớn nhờ vào quân Tống được huấn luyện nghiêm khắc, kị binh càng phải mô phỏng theo tiêu chuẩn dân du mục để huấn luyện. Tiêu Địch Liệt phỏng đoán cho dù là ở Liêu Quốc, cũng chỉ có loại kị binh chủ chốt Thiết Lâm quân mới có thể đạt đến trình độ đội kị binh Đại Tống phía sau mình này.
Tuy nhiên ngay lúc đám người Tiêu Địch Liệt đang tăng tốc gấp rút lên đường, bỗng nhiên chỉ thấy con đường phía trước bụi bay mịt mù, dễ nhận thấy có một đoàn người ngựa tới gần, khiến cho gã lập tức hét lớn:
- Toàn quân dừng lại không tiến lên, chuẩn bị tốt chiến đấu.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Địch Liệt, tất cả kị binh bắt đầu sửa sang lại đội hình và rút binh khí chuẩn bị tốt chiến đấu, liền thấy phía trước trinh thám dò đường chạy như bay đến lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước phát hiện một đội tàn quân Liêu Quốc.
- Tàn quân Liêu Quốc?
Tiêu Địch Liệt nghe thấy tin này cũng hơi sửng sốt, sau đó y liền thầm nghĩ không tốt, vội vàng thúc giục toàn quân tiến lên, kết quả liền thấy phía trước trên con đường xuyên qua rừng cây có một đội quân chạy như bay đến, mà khi nhìn thấy đội quân này, y cuối cùng cũng hiểu tại sao trinh thám lại gọi bọn chúng là tàn quân rồi.
Chỉ nhìn đội quân này số người đại khái khoảng chừng hai nghìn người, tất cả đoàn người đều mặc y phục, trang bị và áo giáp của quân Liêu, nhưng đám người này cũng thảm hại vô cùng, áo giáp y phục phần lớn đều rách nát, xộc xệch, không ít vũ khí trong tay quân Liêu cũng bị quẳng đi, vốn dĩ cờ hiệu nên là đại diện thân phận chỉ còn lại một cây cọc không. Lá cờ phía trên cũng không biết sớm đã bay đi đâu, hơn nữa đám quân Liêu ai cũng đều là bộ dạng hoảng hốt lo sợ, giống như đang bị người nào đuổi theo, hiển nhiên bọn chúng là đội quân Liêu vừa mới bị quân địch đánh bại.
Nhìn thấy phía trước là tàn quân Liêu Quốc, không đợi Tiêu Địch Liệt mở lời, chỉ thấy trong quân đối phương một con chiến mã chạy ra, trên ngựa là một viên quan trung tuổi Liêu Quốc vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng mở miệng hỏi:
- Phía trước có phải quân Tống?
Nhìn thấy viên quan Liêu Quốc chạy ra, Tiêu Địch Liệt có chút sững sờ, bởi vì đối phương lại là người quen của y. Lập tức chỉ thấy y nhanh chóng thúc ngựa tiến lên chắp tay nói:
- Đúng vậy, không ngờ lại có thể gặp Tiêu lâm nha ở đây, Tiêu mỗ xin hành lễ tại đây.
- Ngươi… Ngươi là Tiêu tiểu tướng quân!
Viên quan trung tuổi nhìn thấy Tiêu Địch Liệt cũng kinh ngạc kêu lên, Tiêu Nham Thọ danh tiếng ở trong quân cực lớn, người bình thường đều quen gọi lão là Tiêu lão tướng quân, mà Tiêu Địch Liệt thân là con trai lão, lại rất có tài quân sự, bởi vậy người quen của Tiêu Địch Liệt đều quen gọi y là Tiêu tiểu tướng quân. Mà viên quan trung tuổi đang nói chuyện chính là người quen của cha con gã, Tiêu Hòa Thượng giữ chức quan bái cục đô lâm nha.
- Không ngờ Tiêu lâm nha còn nhận ra Tiêu mỗ. Không biết Tiêu lâm nha từ đâu đến, và muốn đi đâu?
Tiêu Địch Liệt lúc này cười nhạt một tiếng mở miệng nói, Tiêu Hòa Thượng là một trong số ít quan viên không thuận theo Gia Luật Ất Tân, và với phụ thân y Tiêu Nham Thọ có một chút giao tình, trước kia ông cũng từng thấy qua đối phương vài lần, cho nên lúc này mới có thể nhìn qua là nhận ra.
Tiêu Hòa Thượng nhìn Tiêu Địch Liệt. Lại nhìn quân Tống phía sau y, lúc này rốt cục mới nhớ ra, Tiêu Địch Liệt hình như sớm đã nương nhờ bên Đại Tống, hơn nữa bây giờ nhìn lại địa vị đối phương ở trong quân Tống cũng không thấp, không ngờ có thể tự mình dẫn đầu nhiều kị binh như vậy. Đặc biệt là đội kị binh quân Tống này tuy không có tỏ ra dáng vẻ tiến công nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng, giống như mãnh hổ chỉ nhằm người mà ăn, chỉ riêng khí thế này cũng đủ để làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.
Tuy nhiên hiện tại cũng không phải lúc ôn chuyện cũ, sau khi Tiêu Hòa Thượng xác nhận đám người Tiêu Địch Liệt là quân Tống, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ nói:
- Tiêu tiểu tướng quân, bọn ta mới từ thành Thượng Kinh chạy ra đây, Bệ hạ cũng ở trong quân bọn ta, chỉ có điều phía sau có một đội kị binh Nữ Chân đang truy sát bọn ta, người của bọn chúng đông hơn bọn ta, xin Tiêu tiểu tướng quân nhất định phải bảo vệ bình an cho Bệ hạ.
Nghe được Gia Luật Tuấn cũng ở trong đám tàn quân, Tiêu Địch Liệt sắc mặt cũng tối sầm lại không kìm được, dù sao phụ thân y tuy rằng không phải trực tiếp chết trong tay Gia Luật Tuấn, nhưng với Gia Luật Tuấn cũng không phải không có liên quan, cho nên y với Gia Luật Tuấn cũng không có thiện cảm, tuy nhiên y cũng có thể phân rõ công tư, biết Gia Luật Tuấn hiện tại đối với Đại Tống vẫn còn hữu dụng, bởi vậy cuối cùng y bớt tối sầm mặt gật đầu nói:
- Tiêu lâm nha yên tâm, các người đã quy hàng Đại Tống ta, như vậy cũng là con dân của Đại Tống ta, ta thân là tướng quân Tống, tự nhiên cũng sẽ đảm bảo an toàn của các người!
- Đa tạ Tiêu tiểu tướng quân!
Tiêu Hòa Thượng cũng nghe ra trong lời nói Tiêu Địch Liệt có ý bất mãn, đối với chuyện của Tiêu Nham Thọ, ông cũng biết Liêu Quốc có lỗi với cha con y, cho nên Tiêu Địch Liệt giận dữ liền đầu quân vào Đại Tống, ông cũng cảm thấy mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, thậm chí phía sau Gia Luật Tuấn trong đám quân cũng nhận ra tướng quân Tống phía trước không ngờ là Tiêu Địch Liệt, trong lúc nhất thời tự nhiên cảm thấy không còn mặt mũi gặp y, đơn giản liền đứng trong đám quân không đi ra, hết thảy giao cho Tiêu Hòa Thượng ra xử lí.
Hai ngày này đối với Gia Luật Tuấn mà nói, quả thực giống như trải qua một cơn ác mộng, đêm hôm đó Gia Luật Dư Đổ dẫn quân gây hỗn loạn ở trong thành, chẳng những giết chết Gia Luật Ất Tân người gã coi trọng nhất, hơn nữa còn mở cổng thành cho quân Kim tiến vào thành, đợi đến lúc Tiêu Hòa Thượng kịp nhắc nhở gã thời phản ứng, đưa theo đám phi tần và hoàng tử muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, lại phát hiện quân Kim đã đánh đến ngoài hoàng cung và bắt đầu tấn công cổng cung, điều này khiến cho tình thế Gia Luật Tuấn gặp phải càng thêm nguy cấp.
Nhìn thấy tình hình khẩn cấp, Trương Lâm cũng lập tức đưa ra phán đoán chính xác, dẫn đầu kị binh thuộc hạ đi đánh tan quân Kim đang tấn công cửa cung, cũng may mắn lúc này quân Kim đánh đến hoàng cung số lượng không nhiều, điều này mới khiến y có thể dễ dàng xông vào hoàng cung.
Gia Luật Tuấn nhìn thấy Trương Lâm tiến đến cứu giá, lúc ấy gã cũng cảm động nước mắt lưng tròng, bởi vì cái gọi là lâu ngày mới biết lòng người, lúc này gã mới có chút hối hận về quyết định trước đó. Tuy nhiên Trương Lâm không chút do dự, lập tức bảo vệ Gia Luật Tuấn và gia quyến của gã đánh ra khỏi hoàng cung, thẳng đến cửa thành mà đi, y cũng biết lúc này thành Thượng Kinh nhất định là giữ không được, nhưng y nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của Gia Luật Tuấn.
Coi như vận khí của Gia Luật Tuấn tốt, quân Kim vào thành Thượng Kinh dĩ nhiên gây nên đại loạn, nhưng cũng đồng thời che giấu rất tốt cho hành tung của đám người Gia Luật Tuấn, khiến cho bọn y rất dễ dàng tiến ra khỏi cổng thành. Nhưng A Cốt Đả sớm đã có bố trí, đợi đến lúc Gia Luật Tuấn ra khỏi thành đang vội vàng chạy về phía Nam, phía trước đột nhiên có quân mai phục xông ra, hóa ra A Cốt Đả sớm đoán được trong thành nếu có người chạy trốn ra, nhất định sẽ chạy về phía Nam nhờ vả Đại Tống, bởi vậy sớm đã bố trí quân mai phục tại đây.
Đám người Gia Luật Tuấn chỉ lo chạy thoát thân, vốn không nghĩ đến phía trước có quân mai phục, kết quả bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa binh lực đối phương cũng đông hơn bọn y, cho nên đám người Gia Luật Tuấn căn bản không chống đỡ được, may mắn ở thời điểm cuối cùng Trương Lâm chủ động yêu cầu ở lại cầm chân quân Kim, điều này mới giúp Gia Luật Tuấn dẫn đầu đám quân còn lại chạy tìm đường sống, tuy nhiên phía sau rất nhanh truyền đến tin Trương Lâm tử trận, sau đó quân Kim liền một mạch đuổi theo bọn y không dừng, mãi tới hiện giờ thì gặp được bọn Tiêu Địch Liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]