🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trời đã dần muộn, Gia Luật Ất Tân rời khỏi hoàng cung, nhân lúc xe ngựa chuẩn bị về phủ của mình nghỉ ngơi, cách chỗ bị cấm đi trong đêm còn rất ít, hơn hết những người đi đường đều đã nhanh bước hơn, bởi vì nếu chẳng may trước khi bị cấm đi trong đêm mà chưa về đến nhà thì sẽ bị bắt, không nói bằng lời mà bằng roi, nghiêm trọng hơn thì sẽ bị chém đầu. 

 Cùng với cảnh tượng người vội vàng đi trên đường, đầu đường Thượng Kinh còn có một loại người khác, chính là mấy người chạy vào thành trở thành dân tị nạn. Đám dân đó đứng tụ lại thành tùng nhóm, co rúc ở góc đường, không dám nhúc nhích, giống như chết cả rồi. Ngoài ra còn có vài dân tị nạn không cam tâm đứng đường không ngừng ăn xin người đi đường, chỉ có điều giá lương thực tăng vọt, cho dù là nhà có chút tiền cũng chỉ có thể lấy cháo loãng sống qua ngày, người buôn bán ngay cả bản thân ăn cũng không đủ no lấy đâu ra đồ ăn dư thừa mà bố thí cho đám dân tị nạn ấy chứ? 

 Nhìn thấy cảnh dân tị nạn giãy dụa đau khổ trên đường, trong ánh mắt Gia Luật Ất Tân lại hiện lên vài phần lạnh lùng. Theo lão, đám dân tị nạn đó không xứng đáng được thương hại. Ngược lại bởi vì sự tồn tại của đám dân tị nạn, làm cho việc trị an của thành Thượng Kinh trở nên vô cùng tồi tệ. Thậm chí, không ít dân chạy nạn xông vào nhà người khác vào ban đêm, chỉ vì muốn cướp được một vài miếng ăn, có khi bị đuổi đánh thì đám dân chạy nạn ấy có kẻ hung ác dám giết người. Thân là Tể tướng Liêu quốc, lão đúng là căm ghét cảnh tượng này đến tận xương tủy. Đáng tiếc lão lại chưa từng nghĩ qua, cảnh tượng này xảy ra là do ai, do ai, ai phải chịu trách nhiệm? 

 Phủ đệ của Gia Luật Ất Tân cách hoàng cung cũng không xa, vì vậy rất nhanh xe ngựa của lão đã đến trước cổng phủ của mình. Chỉ có điều lão không nghĩ tới đó là khi lão tới khu đất trống gặp không ít dân tị nạn, liếc qua thì cũng cỡ hơn vài ngàn người, điều này làm mặt lão có chút khó coi, ngay sau khi xuống xe gặp mặt tên quản gia, lão liền nói: 

 - Trước cửa có nhiều dân tị nạn như vậy, vì sao ngươi không đuổi hết bọn họ đi? 

 Nghe thấy Gia Luật Ất Tân trách tội, tên quản gia bị hù đến mức run rẩy cả người, liền nhanh miệng nói: 

 - Lão gia, không phải là tôi không đuổi bọn họ đi, mà là lũ dân tị nạn nhiều quá, mà họ cũng không có chỗ nào để đi. Lúc trước khi chúng tôi đuổi họ đi, kết quả đám dân tị nạn không sợ trời cao, sống chết cũng không đi. Cho dù phái đám người làm trong phủ đi đuổi cũng không có tác dụng gì, thậm chí bọn họ xém tí nữa là đánh nhau với gia đinh luôn. Tiểu nhân sợ nếu thực sự xảy ra xung đột, gây ra tiếng xấu cho lão gia, cho nên mới không dám làm cứng rắn như vậy. 

 - Hả? 

 Gia Luật Ất Tân nghe đến đó cũng sững sờ, không ngờ đám dân tị nạn nhát như chuột ấy lại có lúc trở nên cứng rắn, hung tợn như vậy. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kĩ một chút thì cũng chẳng có gì là lạ cả. Đám dân muốn ăn cũng không được, muốn uống cũng không có, lại thêm thời tiết ngày càng lạnh, càng khiến cho đám dân tị nạn lâm vào cảnh tuyệt vọng, mà người nào đã bị đẩy đến bước đường cùng rồi thì việc gì cũng có thể làm được. Cho nên, đám dân tị nạn lúc này như một thùng thuốc nổ, chỉ cần chút xúc tác sẽ tạo ra hậu quả kinh khủng. 

 Nghĩ đến vấn đề này, Gia Luật Ất Tân cũng không kìm được có chút sợ hãi. Tuy nhiên, rất nhanh lão lại nghĩ tới việc bọn họ đã đạt thành điều kiện đầu hàng của quân Tống, hơn nữa quân Tống đang trên đường tói thành Thượng Kinh rồi. Chỉ cần quân Tống vừa đến, Kim quân ở thành bắc sẽ lui binh, mà tình huống trong thành cũng sẽ giải quyết dễ dàng. Nghĩ đến đây trong lòng lão cũng thấy thoải mái. Chỉ cần quân Tống vừa đến thì lão cũng không cần phải hao tâm lo nghĩ chuyện Liêu quốc rồi. 

 Ngay lập tức Gia Luật ất Tân liền muốn bước ngay vào trong phủ. Tuy nhiên, ngay khi bước một chân qua cổng, lão chợt ngừng lại, chỉ thấy lão đứng ngây ra đó trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó quay ra hỏi tên quản gia: 

 - Hiện tại trong phủ còn bao nhiêu lương thực? 

 - Lão gia yên tâm. Trong phủ có sửa ba kho lương lớn, chỉ tính trên đầu người trong phủ sử dụng thì cũng hơn ba năm mới hết. Tuy nhiên, giá lương thực trong thành bây giờ tăng rất cao, chúng ta chỉ cần bán một chút lương thực thôi thì cũng phát tài rồi! 

 Chỉ thấy tên quản gia này cười nói như vậy. Kỳ thực, sự thiếu lương thực trong thành không nghiêm trọng như bên ngoài mọi người thấy, ít nhất trong phủ của những đại quý tộc cũng chất đầy lương thực. Chỉ có điều tất cả bọn họ đều ngầm hiểu cần phải cất giấu lương thực đi thì mới có thể làm cho giá lương thực tăng cao, lúc này chính là lúc những người quý tộc chớp cơ hội kiếm tiền phi nghĩa. 

 Gia Luật Ất Tân là một gã ham tiền, bình thường khi nghe được tin này nhất định sẽ rất vui. Nhưng hôm nay, sau khi nghe xong lão lại lắc đầu nói: 

 - Không ổn, như vậy đi, sai người lấy một ít lương thực, nấu cháo phát cứu tế cho dân tị nạn ở sau phủ! 

 - Á? Chuyện này… 

 Quản gia nghe đến đó bất giác ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ không biết mình có đang nghe lầm hay không. Bởi vì gã theo Gia Luật Ất Tân mười mấy năm, đây là lần đầu tiên thấy ông ấy hào phóng như thế. Phải biết rằng giá lương thực cao như vậy, một cân gạo có sức nặng ngang với đồng tiền, nếu mà phát cháo cứu tế mà nói... mỗi ngày lượng tiêu hao lương thực cũng không biết có thể đổi ra được bao nhiêu tiền? 

 - Á cái gì mà á! Nhanh chân nhanh tay theo lời ta mà làm. Trời của Đại Liêu sắp đổi rồi, kể cả nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, cho nên bây giờ chúng ta phải đổi tiền lấy cái khác! 

 Ất Tân liền nói mà cũng chẳng để ý tên quản gia nghe có hiểu gì không, liền xoay người chắp tay sau lưng bước vào phủ đệ. 

 Gia Luật Ất Tân hào phóng như vậy, hẳn là có nguyên nhân của lão. Giống như trong lời nói của lão, trời của Đại Liêu sắp thay đổi... Chớ có nhìn lão đang có quyền lực trong tay, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ là của Đại Tống. Đến cả vận mệnh của mình lão còn chưa nắm chắc, hơn nữa lão biết danh tiếng của mình ở Liêu quốc cũng không ra gì, cho nên lúc này điều khiến lão lo lắng nhất chính là sau khi đầu hàng Đại Tống lão sẽ bị tính sổ, cho nên mới làm chút chuyện tốt. Tuy nhiên có hiềm nghi lâm trận mới mài gươm, nhưng ít ra cũng làm lão yên lòng một chút. Ngoài ra, chờ đến khi quân Tống đến, lương thực ở hậu phương nhất định được chuyển vào trong, đến lúc đó, lương thực cũng không đáng tiền, chi bằng bây giờ lấy ra một chút lương thực làm việc thiện, một công đôi việc. 

 Loại tâm sự này của Ất Tân tất nhiên một tên quản gia nhỏ bé làm sao nhận ra được. Tuy nhiên, gã cũng biết những chuyện này không biết cũng chả sao, chỉ cần lão gia ta nói gì làm đấy là được rồi. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà gã là người có thể ở bên cạnh Gia Luật Ất Tân mười mấy năm nay. 

 Sau khi trở về phủ, Gia Luật Ất Tân lại cùng ăn cơm tối cùng gia đình, so với đám nạn dân bên ngoài ăn cháo loãng, bàn ăn của lão hẳn là phong phú hơn, một bàn lớn đồ ăn. Đáng tiếc lão già rồi, ăn cũng chẳng thấy ngon, nếm được hai thìa vào bát chè hạt sen liền ăn không vô nữa. 

 Sau bữa cơm tối, Gia Luật Ất Tân xử lí một vài công vụ, sau đó ở cùng hai người thiếp tắm nước nóng, đó cũng là mấy thói quen vài năm gần đây rồi. Người ta một khi già rồi, cảm giác cũng có chút chậm chạp, điều này cũng khiến lão dần dần thích dùng nước nóng bỏng tắm bọt, mỗi lần tắm xong, lão đều cảm thấy thoải mái như là nhớ lại lúc còn trẻ cũng đã như vậy. 

 Cuối cùng, lão để thê thiếp hầu hạ mình lên giường nằm, sau đó phất tay để người hầu lui ra. Tuổi lão đã cao, đối với sắc đẹp lão sớm đã bất lực tòng tâm rồi. Tỳ thiếp bên cạnh chẳng qua cũng chỉ là dể người ngoài nhìn vào, nhiều nhất cũng chỉ làm nha hoàn sai khiến thôi. 

 Lúc này đã canh hai, Gia Luật Ất Tân ngủ cần tuyệt đối yên tĩnh, chẳng những trong phòng không thể có bóng đèn, hơn nữa bên ngoài không thể có bất kì tiếng động nào. Cho dù là như vậy, lão lúc này chẳng buồn ngủ tẹo nào, chỉ có thể nhìn ra ngoài của sổ, lặng ngắm trăng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. 

 Triều đình Liêu quốc lúc này sau khi đã trải qua hỗn loạn ban đầu, đã dần dần bình tĩnh trở lại. Đại đa số dân chúng cũng đã tiếp nhận chuyện đầu hàng Đại Tống. Thậm chí ngay cả Gia Luật Tuấn cũng tự thấy thoải mái, vẫn luôn ở trong cung chờ quân Tống đến. Nghĩ đến đây, Gia Luật Ất Tân không khỏi khinh bỉ Gia Luật Tuấn. 


 Nghe tin trong thành có phản loạn, Ất Tân cũng không khỏi giật mình, lập tức mặc quần áo mũ giầy, đồng thời trách móc tên quản gia: 

 - Vội cái gì, mau tập hợp tất cả gia nhân trong phủ lại đây cho ta, lũ tiểu tặc lần này căn bản không thể giết được vào đây. 

 Tên quản gia thấy lão gia của mình trấn tĩnh như vậy, lập tức cũng cảm giác như là có người động viên, lập tức chạy đi tổ chức tuyến phòng thủ. Gia Luật Ất Tân bước nhanh ra khỏi phòng, kết quả là phát hiện trong phủ cũng loạn hết lên cả. Ngay sau đó, lão quát lớn vài tiếng, gọi vài tên tâm phúc đến bảo vệ xung quanh mình, sau đó lão phái người đưa gia quyến của lão đến tập trung tại một chỗ. Sau khi chuẩn bị xong xe ngựa, nếu chẳng may phản quân phái người đánh vào trong này thì đám người trong phủ nhất định không thể phòng thủ nổi, đến lúc đó lão chỉ có thể chạy trốn thôi. 

 Quả nhiên, Gia Luật Ất Tân thân là người cầm quyền thực tế ở Liêu quốc, phản quân nhất định không bỏ qua lão. Chỉ trong chốc lát đã có người bẩm báo nói có một nhóm phản quân cỡ hai ngàn người đang tiến đánh, đang tiến vào từ cửa chính. Người hầu với gia tướng trong phủ căn bản ngăn không được. Điều này làm cho Gia Luật Ất Tân lập tức cho gia quyến lên xe ngựa, dưới sự bảo vệ của một vài tướng lĩnh thân cận, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi nhà từ cửa sau. Chỉ có điều khiến cho Gia Luật Ất Tân tuyệt nhiên không nghĩ tới chính là lúc xe ngựa từ cửa sau đi ra, lại thấy một cảnh tượng khiến cho người ta hộc máu kinh hãi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.