Có lẽ là do chuyến hành trình thật sự quá nhàm chán, mỗi lần Triệu Giai đi tìm Agnes để học, gã đều thích đi theo, hẳn là khó có khi gặp được chuyện xem như là thú vị như vậy, ngoài ra Triệu Hạo cũng có thể là muốn làm rõ quan hệ giữa Triệu Giai và Agnes, thậm chí gã có thể còn nghĩ, nếu Triệu Giai thân là vương thế tử mà cố chấp muốn kết hôn với Agnes, giống như lúc đó đại ca cố chấp muốn lập vị Hoa Chỉ kia là thái tử phi, vậy chỉ dựa vào chuyện này liền đủ khiến cho vị Tam đệ kia của mình đau đầu rồi.
Tuy nhiên khiến Triệu Hạo thất vọng chính là, trải qua một hồi quan sát của gã, gã phát hiện Triệu Giai và Agnes dường như thật sự không giống như mình tưởng tượng, hai người tuy thường ở cùng nhau, nhưng mình đã thường xuyên trong lúc "vô tình" đi tìm họ, lại phát hiện hai người không ngờ thật sự là chỉ học tập, đôi bên không hề có động tác nào quá thân mật cả, điều này khiến Triệu Hạo không khỏi có chút thất vọng.
Trải qua hành trình gần hai tháng, Triệu Giai bọn họ cuối cùng lần nữa trở lại Quảng Châu, trong đó Triệu Hạo không hề ngừng lại ở Quảng Châu mà lập tức đổi sang một nhóm tàu khác đi lên phía bắc, hy vọng có thể sớm một chút tới được kinh thành. Còn về Triệu Giai thì không cần vội vàng trở lại kinh thành như vậy, mà lưu lại Quảng Châu trong một thời gian ngắn, dự định đợi đến khi Học viện hải quân cho nghỉ tết rồi mới về.
Cũng trong thời gian này, Agnes rốt cuộc đã thấy được sự phồn hoa của thành thị Đại Tống, tuy rằng Quảng Châu không phồn hoa như Đông Kinh, hơn nữa mấy năm nay vị trí của thành thị cũng gặp phải sự khiêu chiến của các nơi như cảng Trầm Thủy, nhưng Quảng Châu vẫn ngồi vững ngai vàng đệ nhất cảng khẩu vùng duyên hải Đại Tống, nhân khẩu trong thành tuy không đến hàng triệu, nhưng sáu bảy mươi vạn thì vẫn có, hơn nữa nơi này hội tụ thương nhân các nước từ nam chí bắc, khiến cho thương nghiệp của vùng Quảng Châu nơi đây cũng càng thêm phồn vinh.
Khi Agnes ngồi thuyền lần đầu tiên đến bến cảng cảng Quảng Châu, lập tức bị toà bến cảng quy mô khổng lồ náo nhiệt phi phàm này khiến cho ngây người, còn về đám kỵ sĩ Frews cùng nàng đến nơi đây cũng đồng dạng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, tuy bọn họ trước đó đã sớm nghe Đổng Trọng nói về sự phồn hoa của thành thị Đại Tống, nhưng đối với họ mà nói, vẫn luôn không thể tưởng tượng được những thành thị này rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào, mãi cho đến hiện tại tận mắt nhìn thấy sự phồn hoa của thành Quảng Châu, lúc này mới có một khái niệm cụ thể.
Lúc vừa về đến Quảng Châu, Triệu Giai vừa vặn có vài ngày nghỉ, cho nên y cũng có thời gian mang đám người Agnes đi tham quan thành Quảng Châu, kết quả đám người châu Âu này quả thật giống như người nhà quê đến thành phố vậy, nhìn thấy gì cũng cảm thấy tò mò. Vì thế Triệu Giai không thể không phí võ mồm giải thích cho họ nghe.
- Công tử, ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Đại Tống các người lại có thể xem giấy như tiền, đống tiền giấy này là do ai phát hành?
Hôm nay đi dạo phố về, Triệu Giai vừa ngồi xuống uống một hớp nước, Agnes liền lần nữa hiếu kỳ hỏi, lúc ở cảng Nam Dương, là Triệu Giai hỏi thăm nàng tình huống ở châu Âu, nhưng sau khi đến Quảng Châu liền biến thành Agnes hỏi Triệu Giai về những tình huống liên quan đến Đại Tống, nàng dường như đối với mọi thứ của Đại Tống đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, bất luận là nhìn thấy gì đều có thể đưa ra vô số cau hỏi.
- Tiền giấy là do Ngân hàng Đại Tống chúng ta phát hành, mà tổng bộ của Ngân hàng Đại Tống thì ở thủ đô Đông Kinh, ngoài ra trong các thành phố ở các địa phương đều có chi nhánh, ví dụ như Quảng Châu nơi này có vô số chi nhánh của Ngân hàng Đại Tống, còn về vì sao tiền giấy có thể thay thế cho tiền tệ lưu thông hồi trước, đây là một chuyện vô cùng phức tạp, hai ba câu không thể giải thích rõ ràng được.
Triệu Giai lúc này cũng có chút bất đắc dĩ nói, vốn là y vẫn vô cùng nguyện ý giải thích giup Agnes những nghi vấn ở trong lòng, nhưng có trời mới biết sao nàng lại hỏi nhiều vấn đề đến vậy, nếu không phải là từ nhỏ Triệu Giai đã ở cùng phụ thân, tri thức về các phương diện đều biết ít nhiều, e là đã sớm bị Agnes hỏi đến á khẩu rồi.
- Không sao, ta đủ kiên nhẫn, công tử ngài có thể kể từ đầu.
Agnes lúc này hai mắt toả sáng nói. Từ khi đến Đại Tống, nàng liền cảm thấy như đi vào một thế giới hoàn toàn mới vậy, tất cả mọi chuyện đều thú vị và mới lạ vô cùng, kích thích nàng muốn làm rõ đạo lý trong đó.
Nhìn thấy bộ dạng ham học hỏi của Agnes, Triệu Giai cũng thật sự không đành lòng cự tuyệt nàng, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành uống một chén trà nhuận họng, sau đó lúc này mới mở miệng nói:
- Nói đến việc phát hành tiền giấy thì nhất định phải nói đến ngân hàng, kỳ thật ngân hàng của Đại Tống ta cũng không phải là từ sớm đã có, mà là mấy chục năm trước mới bắt đầu thành lập, mà tiền thân của ngân hàng thì lại là cửa hàng tiền phát hành giao tử. Còn về cửa hàng tiền sản sinh, thì là vì thiếu đồng ....
Triệu Giai bắt đầu kể từ khởi nguyên của cửa hàng tiền và giao tử, sau đó dẫn dắt đến việc ngân hàng ra đời, nói đến ngân hàng, khẳng định phải kể đến phụ thân Triệu Nhan và đường cửu Tào Tung của y, tuy nhiên Triệu Giai không hề nói về quan hệ giữa mình và họ, chỉ nói đến Lăng Vương Điện hạ của Đại Tống mượn cơ hội chinh phạt Tây Hạ, thành lập ngân hàng đầu tiên của Đại Tống, sau đó trải qua mấy năm nay phát triển, cuối cùng vào không lâu về trước bắt đầu phát hành tiền giấy, tuy bề ngoài tiền giấy là một tờ giấy, nhưng kỳ thật lại có thể đến ngân hàng hoán đổi tiền tệ kim loại đồng giá vào bất cứ lúc nào, lại thêm cam đoan giữ uy tín của quốc gia, lúc này mới khiến tiền giấy có khả năng được lưu thông.
Trong câu trả lời của Triệu Giai có một lượng lớn tri thức về kinh tế học, Agnes vẫn luôn tự phụ thông minh, nếu không cũng sẽ không biết gần hết các loại ngôn ngữ chủ yếu được lưu thông ở châu Âu ngay từ nhỏ, nhưng nàng đối với những lời giải thích của Triệu Giai lại có chút nửa hiểu nửa không, tình huống này vẫn là nàng lần đầu tiên gặp phải, sau khi nghe xong vẻ mặt lại càng thêm mờ mịt.
Nhìn thấy bộ dạng của Agnes, Triệu Giai không khỏi cười ha hả nói:
- Được rồi, những lời ta nói cô có thể nghe không hiểu, tuy nhiên đây cũng là rất bình thường, phải biết rằng cô căn bản không có bất kỳ khái niệm gì về loại chuyện này, cho nên nghe không hiểu cũng rất bình thường, ngày sau đợi đến khi cô càng hiểu về Đại Tống, có lẽ có thể sẽ nghe hiểu.
Nghe được lời an ủi của Triệu Giai, Agnes tuy còn chút không cam tâm nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, vừa vặn lúc này đã đến giờ ăn chiều, thị nữ cũng đưa cơm chiều đến, thế là Triệu Giai liền cùng Agnes vừa ăn vừa trò chuyện, cũng không biết nói như thế nao liền nói đến thành Đông Kinh, nghe Triệu Giai miêu tả cảnh đẹp của thành Đông Kinh, Agnes cũng vẻ mặt say mê nói:
- Quảng Châu đã phồn hoa như vậy, thành Đông Kinh còn phồn hoa hơn so với Quảng Châu rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào, ta căn bản không thể tưởng tượng ra được.
- Ha ha, không tưởng tượng ra được thì đừng nghĩ nữa, đợi ngày sau cô đến thành Đông Kinh tận mắt nhìn là sẽ biết.
Triệu Giai lúc này cũng cười mở miệng nói.
- Công tử, vậy chúng ta khi nào đi Đông Kinh?
Agnes lúc này có chút vội vã truy hỏi, nàng hiện giờ hận không thể lập tức bay đến thành Đông Kinh, tận mắt nhìn đại đô thị phồn hoa nhất thế giới này.
- Thêm nửa tháng nữa, lại nói ta cũng sắp hai năm chưa có về nhà, lần này nhân kỳ nghỉ đông ở nhà thêm vài ngày, đến lúc đó cũng có thể dẫn cô đi chung quanh du ngoạn một phen, nói ra thì thứ ta nhớ nhung nhất vẫn là mỹ thực do trù nương trong nhà làm, đặc biệt là gà cay mà bà ấy làm, tuy là một món ăn rất bình thường, nhưng mùi vị lại vô cùng ngon, người khác bất kể làm như thế nào cũng không làm ra được mùi vị đó.
Triệu Giai lúc nói đến đây, không kìm nổi hung hăng bới hai miếng cơm, từ nhỏ y đã thích ăn cay, gà cay mà trù nương trong vương phủ làm hợp khẩu vị y nhất, đáng tiếc rời nhà lâu như vậy, y cũng chỉ có thể ăn được mỹ vị này ở trong giấc mơ mà thôi.
- Gà cay? Vừa nghe thấy liền biết là làm từ ớt, thật không hiểu vì sao các người lại thích ăn cay?
Nghe thấy lời của Triệu Giai, Agnes không khỏi khẽ nhíu mày nói, bởi vì nàng nghĩ đến lúc trước khi lần đầu tiên ăn ớt ở cảng Nam Dương, thứ mùi vị cay đến khiến nàng chảy nước mắt, mà Triệu Giai lại ở một bên cười đến cúi gập cả người, từ đó về sau nàng không dám ăn cay thêm lần nào nữa.
- Ha ha ha, nhìn thấy bộ dạng của Agnes, Triệu Giai cũng đồng thời nhớ tới bộ dạng lúc trước khi Agnes ăn ớt, lập tức không kìm nổi cười ha hả, điều này khiến Agnes giận đến trừng mắt nhìn y, thật vất vả Triệu Giai mới ngừng cười được, nói:
Agnes, ớt kỳ thật là một thứ tốt, đặc biệt là ở nơi khí hậu oi bức như Nam Dương, ớt có thể kích thích dạ dày, khiến người ta thèm ăn, hơn nữa mới bắt đầu ăn ớt khẳng định đều sẽ không quen, tuy nhiên cô nhìn đám người Frews đi, lúc bắt đầu cũng không thích ăn ớt, nhưng hiện giờ trong bọn họ đã có hơn nửa thích ăn ớt, hơn nữa nếu không ăn ớt, vậy thì không thể ăn được rất nhiều món ngon.
- Ta vẫn là thôi đi, dù sao món ngon Đại Tống nhiều như vậy, cũng không phải là nhất định phải ăn cay.
Agnes vẫn có chút sợ hãi nói, xem ra bài học thê thảm khi lần đầu tiên ăn ớt cũng không phải dễ dàng quên đi như vậy.
Lúc này chỉ thấy Tào Dĩnh đang dùng bàn tính tính sổ sách ở bên cạnh cười mở miệng nói, những chuyện về phương diện làm ăn này vốn giao cho Tào Dĩnh quản, nếu không phải trên thư viết gửi cho Triệu Nhan, Tào Dĩnh đã sớm mở ra xem rồi.
Nghe thấy lời của Tào Dĩnh, Triệu Nhan lúc này mới từ trong ngẩn ngơ bừng tỉnh, sau đó quay đầu nhìn thê tử nói:
Nưong tử, nhi tử của chung ta trưởng thành rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa nàng sẽ phải làm tổ mẫu rồi.
"Keng!" Tào Dĩnh nghe đến đó tay run lên, hạt châu trên bàn tính lập tức bị đánh loạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]