- Tranh đấu bộc nghị con cũng chỉ tình cờ nghe được từ cuộc trò chuyện của hai vị tiên sinh trong cung, họ nói ông nội vì một danh hiệu mà khiến cục diện chính trị bất ổn, làm cho quan hệ với Tào thái hậu càng ác liệt, đúng là hành động ngu muội, con cũng nghĩ ông nội có hơi làm quá lên rồi, dù sao thân là hoàng đế, mọi điều đều phải lấy đại cục làm trọng, những chuyện nhỏ này thực sự không cần quá để tâm.
Triệu Hú lúc này cũng nêu cách nhìn về tranh đấu bộc nghị. Nghe xong lời của Triệu Hú, Triệu Nhan lại mỉm cười lắc đầu nói:
- Hú nhi con nói có cái đúng có cái sai, nhìn một cách khách quan, ông nội con đề ra tranh đấu bộc nghị có chút hơi quá, nhưng con cũng đừng quên, lúc đó ông nội con vừa chấp chính, gần như không biết gì về việc triều chính, càng không biết suy nghĩ của các đại thần dưới trướng, cho nên chuyện ông đề ra bộc nghị, thực ra cũng là để thăm dò thái độ của các đại thần.
- Nếu là như vậy thì hợp lý rồi, con nghĩ với sự anh minh của ông nội, sao có thể liều lĩnh đề ra tranh đấu bộc nghị chứ?
Triệu Hú nghe thấy vậy gật gù nói, nhân tiện còn nịnh nọt Triệu Thự, như sợ Triệu Thự đã qua đời quở trách nó.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghe thấy vậy lại lắc đầu cười nói:
- Hú nhi, con nói ông nội con liều lĩnh không hề sai, kể ra ban đầu ông nội con đích thực có hơi hãi ông ấy đề ra bộc nghị ngoài thăm dò thái độ quan thần ra, đồng thời cũng muốn mượn cớ này ép quân thần biểu rõ thái độ, xem họ rốt cuộc đứng về phía mình hay đứng về phía thái hậu, đáng tiếc ông lại quên, khi đó ông mới chấp chính, không có chút chỗ dựa nào trên triều đình, nếu không có các. đại thần như Hàn Kỳ và Âu Dương Tu hiểu lý lẽ giúp ông, e tranh đấu bộc nghị đó sẽ gây loạn lớn, thậm chí nguy hiểm đến hoàng vị của ông nội con.
Khi nói tới đây, chỉ thấy Triệu Nhan ngừng một chút rồi nói:
- Cũng chính vì như vậy, cho nên sau này khi ông nội con đã bình tĩnh lại, thường răn dạy chúng ta gặp chuyện gì đều nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được quá kích động, nếu không chỉ hỏng việc.
- À, tam thúc, người vừa nói ông nội quá khinh suất kích động, một mặt lại nói ông nội chín chắn tỉnh táo, con sắp rối mù lên rồi!
Triệu Hú lúc này lại làm mặt khổ nói. Nó cảm thấy Triệu Nhan dường như có điều gì muốn nói, nhưng nó lại không hiểu ý ẩn dụ của hẳn.
- Ha ha, thực ra nói tới tính khí của ông nội con, vẫn vô cùng trầm ổn, nếu không sẽ không thể trong vòng vài năm, từng bước nâng cao quốc lực của Đại Tống, trải qua mấy năm ròng rã chuẩn u diệt Tây Hạ, nhưng tại sao với tính cách trầm tĩnh của ông nội con, sau khi chấp chính lại bốc đồng như vậy?
Cuối cùng Triệu Nhan không vòng vo tam quốc nữa, bắt đầu giải thích ý đồ mà mình nhắc tới chuyện này.
Đối với câu hỏi cuối cùng của Triệu Nhan, Triệu Hú lại mơ hồ lắc đầu, còn Triệu Nhan cười nói:
- Ông nội con sở dĩ bốc đồng như vậy vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng trong đó nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là trước khi lên ngôi chịu quá nhiều sức ép. Khi ông nội con còn nhỏ, vì Nhân Tông không có con trai mà được triệu nhập cung làm con nuôi, nhưng sau này phi tần của Nhân Tông mang thai, kết quả ông nội con bị đuổi khỏi cung, bôn ba nhiều năm bên ngoài, chịu không ít bất công, và sự chê cười của người đời, có thể nói oán giận trong lòng ông nội con rất lớn, cũng chính vì sự oán giận trong lòng, cho nên sau khi lên ngôi ông nội con mới xốc nổi như vậy, làm ra hai quyết định sai lầm.
Triệu Nhan sở dĩ lấy Triệu Thự làm ví dụ, chủ yếu vì cảm thấy hoàn cảnh của Triệu Thự và Triệu Hú rất giống nhau. Triệu Thự trước khi đăng cơ gặp bao trắc trở, còn sau này Triệu Hú muốn nhiếp chính, chắc chắn sẽ phải chịu sự gò ép của Cao thái hậu, vì thế hắn mới muốn Triệu Hú không đi vào vết xe đổ của Triệu Thự, bất cứ lúc nào cũng không được quá kích động, mất đi lý trí, nếu không sẽ làm hỏng việc.
Triệu Hú nghe đến đó chỗ hiểu chỗ không, nhưng nó cũng biết Triệu Nhan đang nhắc nhở nó trong thời điểm nào cũng phải giữ bình tĩnh không được manh động, còn dụng ý sâu xa e rằng chỉ có thể đợi sau này nó đối diện khó khăn tương tự mới lĩnh hội được.
- Tốt lắm, chúng ta nói xấu ông nội con trước mặt ông nấy giờ, chắc chắn ông sẽ không vui, vậy giờ chúng ta sẽ nghiệm lại những công lao và thành tích của ông nội con, để ông vui lên chút!
Triệu Nhan lúc này cười nói.
- Con biết công lao của ông nội, năm đó người Tây Hạ quá hung ác, nhưng ông nội đã bày sách lược, hơn nữa phụ thân và tam thúc còn đích thân xuất chinh Tây Hạ, cuối cùng mới tiêu diệt được mầm họa của Đại Tống, giúp quốc uy của Đại Tống vươn xa, thậm chí nước Liêu cũng không dám tùy tiện ức hiếp Đại Tống †a nữa!
Triệu Hú lúc này lại hưng phấn cao giọng nói. Đối với trận chiến diệt Hạ năm đó, hầu như mọi người dân Đại Tống đều nghe nằm lòng, bởi vì trận chiến này. không những tiêu diệt được Tây Hạ, mà còn giương cao uy phong cho Đại Tống, đến nay thỉnh thoảng vẫn có người nhắc đến trận chiến này.
- Hú nhi con nói không sai, tiêu diệt Tây Hạ đích thực là một trong những công trạng lớn nhất của ông nội con, nhưng con phải biết, vì trận chiến diệt Hạ này, ông nội con và các trọng thần trong triều đều hao tâm tổn sức, tiêu tốn bao nhiều năm để chuẩn bị, đến cuối cùng khi nắm chắc phần thắng, mới phát động kháng chiến, hơn nữa cho dù sau cùng chiếm được Tây Hạ, song Đại Tống ta cũng trả giá bằng vô số thương vong, cuối cùng phải khôi phục nhiều năm mới trở lại trạng thái ban đầu.
Khi nói tới đây, Triệu Nhan dừng một chút rồi nói tiếp,
- Do vậy thành tựu đánh bại Tây Hạ tuy lớn, nhưng trong mắt ta, công lao lớn nhất của ông nội con thực ra không nằm trong trận chiến, mà ở nỗ lực phát triển quốc lực của Đại Tống. Tuy trong nước vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề, nhưng các lĩnh vực đều đang phát triển theo hướng tích cực, bách tính trong nước giàu có ấm no hơn trước, nhà nhà đều có lương thực dư thừa, cho dù gặp phải nạn đói, cũng không cần tha hương cầu thực như xưa.
- Con hiểu rồi, tam thúc muốn nói thân là hoàng đế, công lao to lớn nhất không phải là mở rộng bờ cõi, mà nằm ở có thể cho bách tính một cuộc sống tốt hơn hay không!
Triệu Hú không hổ là người thông minh, chốc lát đã lĩnh ngộ được hàm ý trong lời nói của Triệu Nhan.
Triệu Nhan nghe thấy vậy, cũng không khỏi xoa đầu Triệu Hú. Tuy con của mình rất giỏi, nhưng lúc này hẳn lại không thể không thừa nhận, mặc dù các con trai của mình đều rất thông minh, nhưng so với Triệu Hú vẫn còn kém hơn chút, ít nhất đứa trẻ này đích thực là một thiên tài trên phương diện chính trị, nhiều chuyện học một hiểu mười, khiến Triệu Nhan nhớ tới lúc trước khi hắn dạy Nhã Nhi học toán, chỉ có điều Nhã Nhi là thiên tài toán học, còn Triệu Hú là thiên tài về chính trị.
Sau đó Triệu Nhan lại kể cho Triệu Hú nghe tường tận một số chuyện liên quan đến Triệu Thự, ví dụ chuyện bảo vệ, nuôi trồng ngô và khoai, cùng với tổ chức lại Quân Khí Giám, tuy những chuyện này Triệu Nhan cũng có tham gia, nhưng người cầm cân nảy mực chủ yếu vẫn là vị hoàng đế Triệu Thự, cũng chỉ ông mới có quyền lực phát huy những sản phẩm mới của Triệu Nhan đem đến đạt tác dụng tối đa.
Tuy Triệu Hú sinh ra trong hoàng tộc, nhưng trước giờ chưa từng có ai giảng giải chỉ tiết những sự tích của ông nội mình như vậy, hơn nữa còn là Triệu Nhan, câu chuyện vô cùng sinh động, cuốn hút, Triệu Hú nghe rất say mê, thậm chí còn quên cả hỏi.
Triệu Nhan kể trước khi Triệu Thự qua đời, trong lòng còn lo lắng khôn nguôi Triệu Húc sẽ vì cải cách mà mang lại tai họa không thể lường trước cho Đại Tống, cho nên đưa cho mình hai thánh chỉ, trong đó một thánh chỉ chính là bảo Triệu Nhan khi nào cải cách đã đến bước đường không thể cứu vãn thì hãy ra mặt, ngăn cản thi hành cải cách, chuyện này Triệu Nhan chưa nói với ai, thậm chí Tào Dĩnh cũng không biết, nhưng hôm nay Triệu Nhan lại nói chuyện này với Triệu Hú.
Triệu Hú nghe đến đây cũng hết sức kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn khế nhăn lại rất lâu mới thả lỏng nói:
- Tam thúc, từ lúc con hiểu chuyện, Đại Tống chúng ta luôn tiến hành cải cách, nhưng đa số người đều nói cải cách làm rối loạn triều cương, Thái hoàng thái hậu và Thái hậu cũng nói như vậy, đến mẫu thân con cũng không thích việc cải cách, thậm chí còn có rất nhiều người nói đây là một sai lầm lớn của phụ hoàng khi tại vị, nhưng nếu phụ hoàng làm sai, trong tay tam thúc lại có thánh chỉ cấm cải cách, sao không lấy ra ngăn cản phụ hoàng chứ?
Triệu Nhan bèn kéo Triệu Hú bái lạy vài cái lần nữa trước bia mộ Triệu Thự, sau đó mới ra khỏi lăng Vĩnh Hậu, ngồi xe ngựa đến lăng Vĩnh Dụ nơi mai táng Triệu Húc. Trước đây lăng hoàng đế đều bắt đầu xây dựng khi hoàng đế lên ngôi, một số lăng mộ thậm chí còn xây dựng mấy chục năm mới xong, nhưng lăng các hoàng đế Đại Tống lại khác, vì không xây lăng khi hoàng đế còn sống, mà sau khi mất mới xây, hơn nữa hoàng đế bắt buộc phải chôn cất trong vòng bảy tháng, cũng có nghĩa kì hạn xây lăng nhiều nhất cũng chỉ có bảy tháng, khiến cho lăng mộ của vua Đại Tống mộc mạc giản dị hơn lăng mộ vua các triều đại khác rất nhiều.
Lăng Vĩnh Dụ của Triệu Húc do chính Triệu Nhan giám sát thi công, tổng cộng
mất nửa năm mới hoàn thành, nhưng khi xây dựng hoàng lăng Triệu Nhan lại dụng một số công trình, ví dụ khai thác đá giống một số công trình vĩ đại như xây dựng kênh mương, khiến thời gian thi công tuy ngắn, nhưng quy mô rất hoành tráng, thậm chí Triệu Nhan còn đặc biệt giữ lại một vị trí cho mình ở sau hoàng lăng, với thân phận của hắn, sau này nếu qua đời, chắc chắn cũng sẽ được chôn cất ở đây, vì thế hắn chọn trước một chỗ tốt cho mình.
Vào lăng Vĩnh Dụ phải đi qua dãy mộ dài, Triệu Nhan nắm tay Triệu Hú đến trước mộ Triệu Húc. Tuy Triệu Húc an táng ở đây chưa lâu, nhưng khi Triệu Nhan đến trước bia mộ của Triệu Húc, vẫn không kìm nén nổi bi thương mà thở dài một tiếng, mắt chợt long lanh chực khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]