Chương trước
Chương sau
Chương 777

Trong lăng mộ hoàng tộc Đại Tống, khu vực huyện Củng phía tây thành Đông Kinh, bắt đầu từ Tống Thái Tổ, các đời hoàng đế của Đại Tống đều chôn cất ở đây, để phòng có người phá hoại hoàng lăng, ở đây luôn có trọng binh canh giữ, hơn nữa tuy hoàng lăng ở dưới lòng đất, nhưng trên mặt đất vẫn xây dựng kiến trúc. hoành tráng, những tôn thất phạm tội và các cung nữ, thái giám mắc lỗi trong cung cũng thường bị đày tới đây canh lăng, một số người thậm chí phải canh lăng cả đời, chưa từng được ra khỏi lăng mộ hoàng gia này.

Trong hoàng lăng không chỉ chôn cất các đời tiên hoàng của Đại Tống, ngoài ra còn chôn cùng các hoàng hậu, phi tử, tôn thất, đại thần vân vân. Ví dụ mộ của Dương Lục Lang và Sai Thanh được đặt cạnh mộ của hoàng đế Nhân Tông, ngoài ra đáng nhắc đến là, Dương Văn Quảng cũng đã được phê chuẩn, sau khi ông chết sẽ chôn sau hoàng mộ của phụ thân Triệu Nhan là Triệu Thự, điều này đối với thần tử là một vinh dự to lớn.

- Tam thúc, chúng ta tới hoàng lăng làm gì vậy?

Triệu Hú dụi dụi mắt khó hiểu nói. Bởi vì hoàng lăng cách kinh thành khá xa, cho nên trên đường tới đây, Triệu Hú vì quá mệt mà ngủ thiếp đi, đợi khi nó tỉnh lại, thì phát hiện mình đã ở hoàng lăng. Lúc trước khi đưa tang Triệu Húc, nó từng tới đây một lần.

- Tế bái ông nội và phụ thân con, ngoài ra cũng muốn kể cho con nghe chuyện của họ!

Triệu Nhan giọng trầm lắngnói. Hắn đã suy nghĩ rất lâu về bài giảng đầu tiên dạy cho Triệu Hú, sau cùng quyết định kể cho Triệu Hú nghe cuộc đời của Triệu Thự và Triệu Húc. Có câu lấy sử làm gương, có thể biết chỗ hay chỗ dở, vì vậy hắn muốn cho Triệu Hú biết ông nội và phụ thân nó đã lập được công lao thế nào, còn có thiếu sót gì, đây chắc chắn sẽ là một bài học để lại ấn tượng sâu đậm cho. Triệu Hú.

Quả nhiên, nghe Triệu Nhan định kể cho mình câu chuyện của ông nội và phụ thân, Triệu Hú mắt sáng lên, đối với sự tích của tổ phụ và phụ thân mình, nó tất nhiên hết sức hiếu kì. Tuy bình thường nó hay nghe người trong cung nói về tổ phụ và cha mình, nhưng nếu nói người hiểu họ nhất, chắc chắn là vị tam thúc bên cạnh đây, câu chuyện mà hản kể chắc chăn vô cùng đặc sắc.

Xe ngựa của Triệu Nhan đến bên lăng Vĩnh Hậu chôn cất Triệu Thự. Trong lịch sử nguyên bản, Triệu Thự chỉ làm hoàng đế ba năm, hơn nữa trong thời gian đó cũng không có công trạng gì, do vậy lăng mộ của ông không nổi bật so với các hoàng lăng khác, nhưng lịch sử đã thay đổi, vì sự xuyên không của Triệu Nhan, giúp Triệu Thự lập chiến công vĩ đại, thời gian này không những tăng cường quốc lực, hơn nữa còn tiêu diệt được hiểm họa của Đại Tống là Tây Hạ, có thể nói công lao to lớn, thực sự xứng đáng với tên ngôi miếu này là Anh Tông.

Dọc khu hoàng lăng đều có rất nhiều thủ vệ gác, nhưng với thân phận của Triệu Nhan và Triệu Hú, tất nhiên là không có trở ngại. Khi đến trước bia mộ của Triệu Thự, Triệu Nhan và Triệu Hú giờ mới xuống xe ngựa, sau đó hai người cầm nến thơm xuống xe. Vốn dĩ trong hoàng lăng có ngườichuyên việc hương nến vàng mã, nhưng Triệu Nhan thích tự mình mua những thứ này bên ngoài hơn, cũng coi như là tâm ý của người làm con.

Lúc đó Triệu Nhan đưa Triệu Hú đến trước bia mộ của Triệu Thự, sau đó châm nến thơm đốt tiền giấy, thậm chí Triệu Nhan còn mang vài món cống phẩm đến trước bia mộ. Triệu Hú tuy còn nhỏ, nhưng vô cùng hiểu chuyện, từ lúc xuống xe luôn giúp Triệu Nhan xách đồ, sau khi châm nến thơm xong, nó còn cùng Triệu Nhan dập đầu trước Triệu Thự vài cái.

Tuy nhiên những chuyện sau đó lại khiến Triệu Hú bất ngờ, chỉ thấy Triệu Nhan cho những người xung quanh lui ra xa hết, rồi mới kéo Triệu Hú ngồi trên chiếc đệm dùng để quỳ trước bia mộ, khiến Triệu Hú có chút không quen, loay hoay rồi lên tiếng:

- Tam thúc, chúng ta ngồi trước bia mộ ông nội có hơi bất kính không ạ? Tuy lăng viên không quy định, nhưng ngồi trên đệm dùng để quỳ như Triệu

Nhan bọn họ thật sự bất kính với người đã khuất, nhưng Triệu Nhan nghe thấy vậy lai cười ha ha nói:

- Bệ hạ, bây giờ ta dạy con một đạo lý, đó chính là tôn kính hay không là ở trong lòng, còn biểu hiện ra bên ngoài muốn làm thì làm, nếu không muốn làm cũng không cần miễn cưỡng, tiếp theo ta sẽ kể cho con cuộc đời của ông nội con, cần rất nhiều thời gian, nếu chúng ta cứ quỳ như vậy, e cuối cùng không đứng dậy nổi nữa.

Nghe thấy lời dạy của Triệu Nhan, đặc biệt là Triệu Nhan cứ luôn miệng gọi nó là “Bệ hạ”, Triệu Hú có chút ngại ngùng, liền cất lời:

- Tam thúc, người đừng cứ bệ hạ, bệ hạ mãi nữa, chi bằng người cứ gọi con là Dong nhỉ như trước kia đi, hoặc gọi bằng tên hiện tại Triệu Hú cũng được.

Triệu Nhan thực chất cũng cảm thấy xưng hô với Triệu Hú có chút bất tiện, bây giờ nghe thấy nó nói vậy, bèn cười đáp:

- Được thôi, nhưng nếu con đã đổi tên rồi, vậy lúc không có người ngoài, ta sẽ gọi con là Hú nhi nhé!

- Được ạ, vậy gọi là Hú nhỉ, tam thúc mau kể chuyện của ông nội đi, rồi lại đến chỗ phụ thân, con còn muốn nghe chuyện của phụ thân hơn.

Triệu Hú nóng ruột nói. Thấy bộ dạng sốt sắng của Triệu Hú, Triệu Nhan không nhịn được cười nói:

- Được thôi, chúng ta sẽ nói về ông nội con, thiết nghĩ chắc con cũng biết, ông nội con không phải con trai của hoàng đế Nhân Tông, ông ấy ngồi lên được ngôi vị quả không hề dễ, nhưng cũng chính vì vậy, cho nên sau khi ông nội con đăng. cơ, đã làm hai việc sai lầm...

- Ông nội con cũng phạm sai lầm sao?

Chưa đợi Triệu Nhan nói xong, Triệu Hú đã kinh ngạc kêu. Bình thường nó được nghe chuyện liên quan đến ông nội và phụ thân, chuyện gì cũng anh minh uy vũ, kiến thức uyên bác, chưa từng có ai dám nói họ phạm lỗi.

- Ha ha, người không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ mắc sai lầm, đừng nghĩ làm hoàng đế là đã tuyệt vời lắm, con cũng là hoàng đế, con nghĩ mình và dân thường có gì khác nhau không, chẳng phải đói cũng phải ăn cơm, khát cũng phải uống nước sao?

Triệu Nhan bật cười nói. Tuy ngữ điệu của hẳn rất thoải mái, nhưng vì xây dựng cho Triệu Hú một thế giới quan và nhân sinh quan đúng đắn, để nó hiểu tuy hoàng đế nắm mọi quyền trong tay, song thực ra cũng chỉ là một người bình thường, chứ không phải thiên tử cao cao tại thượng.

Triệu Hú tuổi còn nhỏ, không cảm thấy hoàng đế có gì là hay, cho nên nghe xong lời của Triệu Nhan vô cùng tán đồng gật đầu, sau đó mới tò mò hỏi:

- Tam thúc, ông nội rốt cuộc làm gì sai ạ?

- Thực ra có lẽ con cũng nghe đến hai lỗi sai này rồi, thứ nhất chính là khi ông nội con lên ngôi, lúc đó Tào thái hậu bởi vì lòng luôn lo ngại, cho nên không buông quyền, khiến ông nội con tức giận khôn cùng, kết quả dẫn đến hai cung bất hòa, gây ra rung chuyển thế cục, may mắn sau đó có hai lão thần Hàn Kỳ và Âu Dương Tu khuyên nhủ, mới thuyết phục được Tào thái hậu trao trả đại quyền.

Triệu Nhan nói xong lỗi lầm thứ nhất, cố ý dừng lại một chút để xem phản ứng của Triệu Hú, vì vấn đề mà lúc đó Triệu Thự gặp phải, sau này Triệu Hú chắc chắn cũng sẽ đối mặt, chỉ có điều người cầm quyền một là Tào thái hậu, một đổi thành Cao thái hậu bây giờ mà thôi.

- Nhưng... nhưng hình như cũng không có gì sai ạ?

Triệu Hú nghe đến đây lòng đầy băn khoăn nói. Tuy nó còn nhỏ, nhưng cũng biết đại quyền trên triều vốn thuộc về hoàng đế, hơn nữa lúc đó ông nội Triệu Thự đã hơn ba mươi tuổi rồi, không còn con nít như mình, vì thế Tào thái hậu không nên nắm mọi quyền hành không buông.

Nghe thấy lời của Triệu Hú, Triệu Nhan trong lòng cảm thấy bất lực, nếu Triệu Hú cứ nghĩ như vậy, thì sau này giữa nó và Cao thái hậu ắt sẽ bùng nổ xung đột, tuy tranh đấu này không ảnh hưởng tới hắn, nhưng hắn cũng không muốn vì thế mà quốc lực của Đại Tống suy yếu.

Nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan trịnh trọng nói:

- Thoạt nhìn dường như là không sai, nhưng Triệu Hú con đừng quên, khi đó ông nội con là con nuôi của Tào thái hậu, nhìn từ góc độ của Tào thái hậu, không yên tâm về ông nội con cũng là điều đương nhiên, muốn giải quyết vấn đề này thực ra rất đơn giản, chỉ cần ông nội con nhẫn nại chờ đợi, hơn nữa năng đi lại với 'Tào thái hậu một chút, vậy thì chẳng bao lâu, Tào thái hậu nhất định sẽ từ bỏ quyền lực, nhưng ông nội con lại lựa chọn giải pháp ngu ngốc nhất, đó chính là chống lại Tào thái hậu, nếu không có hai lão thần Hàn Kỳ và Âu Dương Tu lo chu toàn, e chuyện sẽ đi đến bước đường không thể cứu vãn!

Lời của Triệu Nhan có thể nói không chút khách khí, đặc biệt là còn nói trước lăng của Triệu Thự như vậy, càng thể hiện sự bất kính, nhưng Triệu Nhan xưa nay. to gan, lại luôn nói thật lòng, đồng thời cũng là vì dạy dỗ Triệu Hú, vì vậy không hề kiêng dè khi nói chuyện này.

Nghe phân tích của Triệu Nhan, Triệu Hú nghiêng đầu suy nghĩ đôi lát, cuối cùng gật đầu nói:

- Con hiểu rồi, ý của tam thúc là ông nội không nên ngang ngạnh, mà phải nắm bắt chuẩn vấn đề, rồi nghĩ phương án hợp lý, như vậy mới có thể giải quyết triệt để vấn đề.

Triệu Nhan sớm đã biết Triệu Hú rất thông minh, nhưng không ngờ nó có thể tổng kết chuẩn xác như vậy, lúc đó không khỏi ngạc nhiên nhìn nó, lúc lâu sau mới gật gật đầu nói:

Nghe thấy Triệu Nhan nói đến tranh đấu bộc nghị, Triệu Hú lập tức hưng phấn cao độ kêu. Tranh đấu bộc nghị ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa lại kéo dài, cho nên 'Triệu Hú cũng từng nghe qua chuyện này.

-Ồ, Triệu Hú nếu con đã biết chuyện này, vậy con nói xem ông nội con trong chuyện này đã mắc lỗi lầm như nào?

Triệu Nhan nhìn dáng vẻ thích thú của Triệu Hú, liền không khỏi cười ha ha hỏi. Hắn đã chọn lọc kỹ lưỡng hai lỗi sai của Triệu Thự, thực ra cũng chính là vì mai nay Triệu Hú rất có thể mắc phải, đương nhiên hiện giờ có lẽ Triệu Hú chưa hiểu nỗi lòng của hắn, nhưng đợi sau này khi nó thật sự gặp phải chuyện tương tự, chắc sẽ nhớ đến buổi nói chuyện hôm nay của họ.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.