Chương trước
Chương sau
- Tam thúc, Triệu Giai ca ca tuy có lỗi, nhưng tay của huynh ấy cũng bị thương rồi, e rằng không thể chép phạt nội quy của trường, hơn nữa chúng con cũng không làm sao, cho nên tam thúc người chi bằng miễn tội cho Triệu Giai ca ca đi! 

 Lúc này khiến mọi người đều bất ngờ là, Triệu Dung nhỏ tuổi nhất chợt đứng ra nói. Đôi mắt tràn đầy sự chân thành nhìn Triệu Nhan. 

 Thấy Triệu Dung xin cho mình, Triệu Giai cũng ngạc nhiên nhìn đối phương, lúc này nó cũng nghe ra, hai bé nam trước mặt này có lẽ là hai em họ nhỏ của nó. Có quan hệ này, lại thêm đối phương không tính toán giúp mình cầu xin, khiến Triệu Giai lập tức có thiện cảm với Triệu Dung, ánh mắt nhìn đối phương toát lên vẻ cảm động. 

 Triệu Nhan nghe thấy lời của Triệu Dung, liền không khỏi liếc nhìn Triệu Quần ở bên cạnh, trong ánh mắt của hai người vô cùng bất ngờ, nếu đứa trẻ lớn một chút thì bỏ đi, nhưng phải biết Triệu Dung mới bảy tuổi, với độ tuổi hiện tại của nó đã có thể rộng lượng tha thứ cho người khác, điều này không phải ai cũng có thể làm được. 

 Chỉ thấy Triệu Nhan suy nghĩ chốc lát, tuy vẫn còn chút giận Triệu Giai, nhưng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của Triệu Dung, sau cùng gật đầu nói: 

 - Được rồi, nếu Triệu Dung đã cầu xin, vậy thì ta sẽ miễn hình phạt chép nội quy trường cho Giai nhi! 

 Nghe thấy cuối cùng không cần chép phạt nữa, khuôn mặt Triệu Giai không giấu nổi vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó Triệu Nhan lại hừ lạnh nói: 

 - Tuy có thể miễn chép phạt nội quy trường, nhưng Triệu Giai con sai trước tiên, bây giờ con hãy xin lỗi hai em họ đi! 

 - Cảm ơn phụ thân! 

 Giai Nhi nghe thấy vậy liền cười hi hi nói với Triệu Nhan, sau đó đi tới trước mặt Triệu Dung và Triệu Thân trịnh trọng cúi đầu nói: 

 - Đa tạ hai em họ khoan dung độ lượng, sau này các em cần giúp đỡ gì ở trường, cứ tìm huynh! 

 Vốn dĩ Triệu Thân còn không muốn tha thứ cho Triệu Giai, nhưng thấy đối phương chân thành xin lỗi như vậy, hơn nữa nó cũng không phải người thù dai, vì thế cũng tha thứ cho đối phương. Còn Triệu Dung lại vô cùng xởi lởi đỡ Triệu Giai dậy, tuổi ba đứa xấp xỉ nhau, hơn nữa lại là anh em họ, rất nhanh đã trở nên thân thiết, Triệu Nhan cũng hi vọng chúng thân thiết hơn nữa, thế là cho chúng cùng nhau đi chơi. 

 - Tam ca, đứa trẻ Triệu Dung này thật không tầm thường, đệ thấy nó rất độ lượng, hay là thấy Giai nhi là con trai của huynh, nên mới không muốn truy cứu nữa? 

 Thấy xung quanh không còn ai, Triệu Quần lúc này không kiềm chế được hỏi. 

 - Dong nhi mới bảy tuổi, sao có thể tính toán sâu xa thế được, vừa nãy nó còn biện minh giúp Triệu Thân, lời trong ý ngoài đều muốn đổ hết lỗi lên người khác, nhưng khi biết Giai nhi là anh họ của mình, chắc nó cảm thấy đều là người một nhà, vì thế mới nói giúp Giai nhi. Từ đây có thể thấy nó rất coi trọng tình thân, điểm này thật sự rất giống đại ca. 

 Triệu Nhan bèn phân tích. Đề cao tình thân có lẽ không phải là một tố chất hoàng đế cần có, nhưng Triệu Nhan lại rất thích điểm này của Triệu Dung, dù sao một người nếu không yêu thương ngay cả người thân của mình, thì sao có thể yêu thương người khác. 

 - Tam ca huynh nói như vậy, đệ lại cảm thấy Dong nhi rất tuyệt vời, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã thể hiện sự chững chạc, mọi mặt đều rất tốt, chỉ có điều xuất thân của mẫu thân hơi thấp kém, nhưng cũng không phải vấn đề gì quá lớn. 

 Triệu Quần lúc này gật đầu lẩm bẩm. Y cũng đang lo lắng thay cho Triệu Nhan, dù sao đại ca sống chết chưa rõ, không ai biết y có thể trụ thêm bao lâu, chẳng may khi Triệu Húc băng hà mà vẫn chưa chọn ra Thái tử, e đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn. 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không nói thêm gì, chỉ quay người cùng Triệu Quần quay lại khu vườn nhỏ ban đầu, tiếp tục quan sát động tĩnh của các hoàng tử. Triệu Giai lúc này đã được Triệu Dung và Triệu Thân kéo đến đây, cùng chúng nghiên cứu côn trùng. Triệu Giai đến đây có lẽ cũng là đang hoạt động ngoại khóa, cho nên Triệu Nhan cũng không quản nó, nếu nó không hoàn thành bài tập, tất nhiên có thầy giáo dạy dỗ. 

 Buổi chiều trôi qua rất nhanh, các học sinh lần lượt nộp lại vở ghi chép của mình. Loại bài tập này không có bất cứ tiêu chuẩn gì, cho nên cũng không thể cho điểm, chỉ cần dựa trên biểu hiện hằng ngày của học sinh, và nội dung trong vở phê vài câu là được, nhưng Triệu Nhan vẫn chưa hiểu nhiều về học sinh lớp này, cho nên chuyện này sẽ do Tiết Lễ làm thay, hắn chỉ phụ trách phê vở viết của năm đứa Triệu Dật là được. 

 Trong vở ghi chép mà năm huynh đệ Triệu Dật nộp, tỉ mỉ tinh tế nhất tất nhiên là vở của Triệu Dật, nó không những ghi chép kĩ càng quá trình quan sát hoạt động của côn trùng, mà còn phân tích tập tính của côn trùng. Chỉ dựa vào quyển vở này, không thể nào tưởng tượng được đây là lần đầu tiên nó được học tiết học như vậy, có thể nói ngoài một chút lỗi sai về phân tích tập tính côn trùng của Triệu Dật ra, Triệu Nhan không tìm thấy chút lỗ hổng nào khác. 

 Ngay sau vở thu hoạch của Triệu Dật là Triệu Dung nhỏ tuổi nhất, vở viết của nó không tỉ mỉ chi tiết như Triệu Dật, nhưng một số ý tưởng lại rất mới mẻ, tràn ngập trí tưởng tượng của trẻ em, ngoài ra trong vở ghi của nó, Triệu Nhan còn nhìn ra một số nội dung vượt qua trình độ tri thức của nó, chắc đây là con trai của mình Triệu Giai giúp đỡ nó. Kể ra tuy Triệu Giai chỉ hơn Triệu Dung vài tuổi, nhưng từ nhỏ nó đã theo bên mình, học trong chơi được rất nhiều kiến thức, cho nên thành tích học tập của Triệu Giai ở trường trước nay đều thuộc tốp đầu, khiến Tào Dĩnh luôn tự hào vì điều này. 

 Ngoài Triệu Dật và Triệu Dung ra, vở ghi của Triệu Tuấn và Triệu Thân đều mức bình thường, còn vở ghi của Triệu Cận lại hết sức thê thảm, chữ viết loạn xị thì bỏ đi, quan trọng là còn viết sai chính tả rất nhiều, ngoài ra còn có không ít vết tẩy xóa. Triệu Nhan dạy học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bài tập tệ như thế, may mà bài tập này không chấm điểm, nếu không Triệu Nhan chắc chắn sẽ cho nó một số không tròn trĩnh. 

 Sau bữa tối, Triệu Nhan trả lại vở ghi cho đám Triệu Dật, đã viết lời phê ở bên trên. Triệu Dật và Triệu Dung đọc lời khen trên vở của mình, hai đứa trẻ đều cười vui mừng, Triệu Cận lại buồn xo, bởi vì Triệu Nhan không chút khách khí phê bình nó một tràng dài trên vở. 

 Sau khi rửa mặt, vì vẫn còn sớm, nên Triệu Nhan gọi Triệu Dật bọn chúng đến nói chuyện, đây cũng là cơ hội tốt để tìm hiểu bọn chúng, nhưng Triệu Dật lớn hơn một chút, hơn nữa cũng khá trưởng thành, cho nên sau khi trò chuyện vài câu, nó tự dưng hỏi Triệu Nhan: 

 - Tam thúc, có một câu con luôn muốn hỏi người. 

 - Ô, là vấn đề gì? 

 Triệu Nhan quay đầu mỉm cười nói. Đám Triệu Cận cũng quay sang nhìn đại ca của chúng. 

 Chỉ thấy Triệu Dật lúc này tỏ vẻ chần chừ, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói: 

 - Tam thúc trước đó người từng nói không cho chúng con hỏi về nguyên nhân cùng người đi lần này, nhưng hai ngày nay con luôn nghĩ, các hoàng tử chúng con bình thường đều ở trong cung, sao tam thúc đột nhiên lại đưa chúng con đi, hơn nữa con còn nghe nói bệnh của phụ hoàng hình như càng ngày càng nặng, cho nên... 

 Triệu Dật đã mơ hồ cảm giác ra gì đó, chỉ là trước đó nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Nhan, lại lần đầu tiên sống riêng với Triệu Nhan, vì vậy nó cũng không dám hỏi nhiều, nhưng hai ngày nay từ từ thân thiết, nó phát hiện Triệu Nhan không những không nghiêm khắc, ngược lại vô cùng thân thiện, cho nên nó mới to gan hỏi. 

 Nghe thấy câu hỏi của Triệu Dật, Triệu Nhan chợt thở dài, xoa đầu lũ trẻ Triệu Dật và Triệu Dung nói: 

 - Câu hỏi này bây giờ các con vẫn chưa nên biết, khoảng thời gian này các con chỉ cần yên tâm ở cùng tam thúc là được, đợi phụ hoàng các con khỏi bệnh, đến lúc đó các con tự nhiên sẽ quay về cung. 

 - Tam thúc, con không muốn quay về trong cung nữa, sau này có thể cho con học tập ở đây không? 

 Triệu Thân là điển hình của đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, hai ngày nay nó cảm thấy ở trường tiểu học rất vui, cho nên không muốn quay lại hoàng cung, bây giờ nghe thấy Triệu Nhan muốn đưa chúng trở về hoàng cung, lập tức hốt hoảng nói. 

 - Con cũng vậy, con cũng không muốn quay về hoàng cung bị lão tiên sinh tét tay nữa, ở lại trường tiểu học dễ chịu hơn nhiều, à ~, không đúng, ở lại trường con có thể học được nhiều hơn! 

 - Cảm ơn tam thúc! 

 Nghe thấy Triệu Nhan đồng ý giúp chúng cầu xin, tụi nhỏ Triệu Thân vui mừng nhảy cẫng lên. Tiên sinh dạy học trong cung không những cứng nhắc, mà còn vô cùng nghiêm khắc, động một chút là bị đánh lòng bàn tay, hơn nữa trong cung những người đồng trang lứa chỉ có huynh đệ chúng, nhưng ở trường hoàn toàn ngược lại, chẳng những phương pháp học tập khác biệt, hơn nữa còn có vô số bạn bè cùng nhau học tập, nếu có thể ở đây mỗi ngày, chúng chắc chắn sẽ không thiếu bạn bè. 

 Nhìn dáng vẻ thích thú của lũ trẻ, Triệu Nhan không khỏi buồn cười, so với thế giới của người lớn, thế giới của trẻ em đơn giản hơn nhiều, có lẽ chỉ cần một thay đổi nhỏ, đã có thể khiến chúng vui vẻ rất lâu, những phiền não trước đó cũng bị chúng gạt bỏ khỏi đầu, nếu con người đều có thể giống như những đứa trẻ, trên thế gian sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức. 

 Triệu Dật bọn chúng vui vẻ rất lâu, sau đó lại ríu rít thảo luận chuyện nếu sau này thật sự được ở lại tiểu học Đông Kinh. Tuy nội dung nói chuyện của chúng theo Triệu Nhan thấy đều là những chuyện trẻ con, nhưng chúng bàn bạc rất rôm rả. Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan lại chợt nhớ tới một vấn đề, vấn đề này cũng là một phần hắn khảo sát đám nhỏ Triệu Dật. Trước đó hắn không thân thiết lắm với bọn chúng, cho nên chưa hỏi, hiện tại đúng là cơ hội tốt để hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.