Chương trước
Chương sau
Trong xe ngựa xóc lộc cộc, năm đứa trẻ đứa cao đứa thấp xếp thành hàng ngồi đối diện Triệu Nhan, từ trái sang phải lần lượt là Triệu Dật, Triệu Cận, Triệu Tuấn, Triệu Thân và Triệu Dong, khi nãy Triệu Nhan cuối cùng cũng thuyết phục được Hướng hoàng hậu, để người đồng ý cho mình đưa mấy đứa nhỏ này đi. Mấy đứa nhỏ phía bên phải Triệu Dật không thân quen với Triệu Nhan, mặc dù Triệu Dật là lớn nhất, nhưng cũng chỉ gặp Triệu Nhan năm lên hai ba tuổi, không còn ấn tượng gì, vì thế năm đứa chúng lúc này đều rất lo lắng, đứa nào đứa nấy dáo dác nhìn nhau, chốc chốc lại liếc nhìn Triệu Nhan. 

 - Được rồi, lúc nãy có Hoàng hậu ở đây, chúng ta chưa có cơ hội giới thiệu bản thân, bây giờ ta sẽ tự giới thiệu trước, ta là Triệu Nhan, là tam thúc của các con, giờ các con cũng giới thiệu về mình chút đi, cần nói ra tên tuổi của mình, và những sở thích thường nhật, bắt đầu từ người lớn nhất nào! 

 Triệu Nhan lúc này mỉm cười nói. Lúc nãy Hướng hoàng hậu sau khi sai người đưa những đứa trẻ đến, Triệu Nhan liền đưa chúng ra khỏi hoàng cung, lúc này xe ngựa vẫn chưa xuất cung, nhân cơ hội này, hắn định trò chuyện một chút với mấy đứa nhỏ. 

 Nghe thấy Triệu Nhan muốn chúng giới thiệu bản thân, mấy đứa nhỏ liếc mắt nhìn nhau, sau đó Triệu Dật lớn nhất căng thẳng lên tiếng: 

 - Con... con tên là Triệu Dật, năm nay mười tuổi, bình thường thích đọc sách. 

 - Tốt lắm! 

 Triệu Nhan mặt mày rạng rỡ nói với Triệu Dật. Tuy Triệu Dật hơi run, nhưng biểu hiện rất tốt, ngoài ra Triệu Nhan cũng tìm hiểu được, Triệu Dật rất thông minh hiếu học, tính cách cũng rất khoan dung độ lượng, đặc biệt là vô cùng thương yêu che chở cho các đệ đệ muội muội, điểm này thật sự giống Triệu Húc, nhưng đáng tiếc là, Triệu Nhan đã loại Triệu Dật khỏi danh sách người kế vị, bởi vì mẫu thân của nó chính là Hoa Chỉ, Hoa Chỉ là người Đảng Hạng, vì thế từ khoảnh khắc nó lọt lòng mẹ, thì đã định sẵn không có duyên với hoàng vị. 

 - Tam thúc, con là Triệu Cận, nhỏ hơn đại ca mấy tháng, con không có sở thích gì đặc biệt, bình thường làm gì cũng được, nhưng nhất định không được bắt con đọc sách! 

 Triệu Nhan vừa dứt lời, một đứa trẻ mập mạp ngồi kế bên Triệu Dật cười nói. Triệu Dật không những tính cách rất giống với phụ thân Triệu Húc, tướng mạo cũng rất giống, đều cao cao gầy gầy, nhưng Triệu Cận bên cạnh nó lại lùn lùn béo béo, khuôn mặt tròn xoe phúng phính, nhìn thôi đã thấy buồn cười. 

 - Ha ha, không thích đọc sách thì không được, lần này các con phải cùng ta đến một nơi tuyệt vời để đọc sách! 

 Triệu Nhan nghe xong lời của Triệu Cận, không kìm được bật cười, nếu không ngoài dự đoán, Triệu Cận này cũng chẳng mảy may hi vọng, bởi vì đứa bé trời sinh ghét đọc sách, những đứa trẻ mười tuổi khác hầu như đều thuộc làu Luận ngữ rồi, nhưng Triệu Cận đến giờ đến một nghìn văn tự vỡ lòng cũng chưa thuộc, vì thế Triệu Húc nhiều lần cử các tiên sinh đến thôi thúc nó. Tuy nhiên tên nhóc này không phải là không được gì, ít nhất tính tình cởi mở, vừa gặp Triệu Nhan đã tỏ ra thân thiết rất tự nhiên, hơn nữa còn không khiến người khác thấy phản cảm. 

 Nghe thấy lần này phải đi một nơi để đọc sách, Triệu Cận vẻ mặt phụng phịu ỉu xìu, Triệu Nhan lại bụm miệng cười, liền quay đầu nhìn đứa bé tiếp theo, có điều khi thấy đứa trẻ này, Triệu Nhan chợt chau mày, bởi vì đứa bé này đứng thứ ba trong năm hoàng tử, nhưng dáng người lại nhỏ con nhất, thoạt nhìn còn bé hơn hai đệ đệ đằng sau, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, xem ra rất ốm yếu. 

 - Con... con tên Triệu Tuấn, năm... năm nay tròn chín tuổi, hằng ngày thích đánh cờ! 

 Triệu Tuấn thấy Triệu Nhan nhìn mình, liền mặt mày đỏ gay ấp a ấp úng nói. Tuy vừa rồi Triệu Dật nói có hơi lắp bắp, nhưng nó là người đầu tiên giới thiệu bản thân, cho nên hơi hồi hộp, đây cũng là biểu hiện thường tình, nhưng Triệu Tuấn này thì khác, nhìn dáng vẻ của nó biết ngay là một con người hướng nội, theo thông tin Triệu Nhan nắm được, bình thường Triệu Tuấn đích thực không thích giao lưu với người ngoài, học hành cũng bình thường, nhưng lại rất có thiên phú về đánh cờ vây, tuổi còn nhỏ đã có thể thắng một số cao thủ cờ vây rồi. 

 - Con là Triệu Thân, năm nay tám tuổi, bình thường thích cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa người mà con khâm phục nhất chính là tam thúc, hi vọng một ngày có thể giống như người, thống lĩnh trăm vạn đại quân tiêu diệt quân hại nước, dương quốc uy của Đại Tống ta vượt xa ngàn dặm! 

 Triệu Tuấn vừa dứt lời, Triệu Thân ngồi bên phải nó cướp lời. Đứa bé này tuy mới tám tuổi, nhưng rất khỏe mạnh kháu khỉnh, so với các bạn đồng trang lứa trông lớn hơn nhiều, đặc biệt là còn ngồi bên cạnh Triệu Tuấn nhỏ bé, so với Triệu Tuấn lớn hơn nó một tuổi còn cao hơn hơn nửa đầu. 

 - Ha ha ~, tam thúc cũng nghe ra, Thân nhi con thích đánh trận, nhưng con khâm phục tam thúc là sai rồi, bởi vì ta hoàn toàn không biết đánh trận! 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy không khỏi cười lớn. Trước đó khi hắn dò hỏi thông tin các hoàng tử từ Hoàng Ngũ Đức, hắn đã chú ý tới Triệu Thân này, bởi vì đứa bé này coi mình như thần tượng, chắc nó cũng nghe nói mình thống lĩnh đại quân tấn công Liêu quốc, ép Liêu quốc phải kí hiệp ước thần phục, kết quả đứa trẻ thích đánh võ này cảm thấy rất thích thú với tam thúc là hắn, đặc biệt sau khi Triệu Nhan về kinh thành, đứa bé này thường loạn lên đòi gặp hắn, đáng tiếc chưa có cơ hội, vừa nãy khi nhìn thấy Triệu Nhan, nó là người vui mừng nhất. 

 - Sao có thể, con từng nghe chính miệng phụ hoàng nói, nếu hồi đó không phải là người, thì Đại Tống ta không thể tiêu diệt Tây Hạ, hơn nữa trước đó người lại lãnh quân thảo phạt Liêu quốc, giải cứu quân Hà Bắc do Dương đại tướng quân lãnh đạo, lập cho Đại Tống ta bao chiến công, sao tam thúc có thể không biết đánh trận chứ? 

 Triệu Thân nghe thấy vậy không dám tin hỏi lại. 

 - Ha ha, tuy ta không biết gì về đánh trận, nhưng lại biết cách dùng người, giống như việc đánh trận, tất nhiên phải phái tướng lĩnh thích hợp, ta chỉ cần ở hậu phương trấn thủ, nhân tiện giúp tiền tuyến quản lí lương thực vật tư là được, song vì ta mang danh thống soái, cho nên công lao của các tướng sĩ cũng chia cho ta một phần. 

 Triệu Nhan lại cười xòa giải thích. 

 - Hả? Sao lại như thế? 

 Triệu Thân nghe đến đây cuối cùng tin lời Triệu Nhan, mặt mày ỉu xìu, nó không ngờ tam thúc mà mình sùng bái nhất không biết gì về đánh trận, khiến nó lần đầu tiên cảm thấy thất vọng. 

 Thấy dáng vẻ của Triệu Thân, Triệu Nhan cũng cảm thấy buồn cười, liền đưa tay xoa đầu nó, nhưng Triệu Thân lại bướng bỉnh tránh né, xem ra đứa trẻ này thật sự giận rồi, khiến Triệu Nhan lại bật cười, sau đó quay đầu nhìn Triệu Dong nhỏ tuổi nhất, ra hiệu nó tự giới thiệu về mình. 

 Triệu Dong tuy nhỏ tuổi nhất, nhưng lại trầm ổn nhất trong năm hoàng tử, nó mỉm cười nói với Triệu Nhan: 

 - Tam thúc, con là Triệu Dong, năm nay bảy tuổi, bình thường không có sở thích gì đặc biệt, nhưng tứ ca thường kéo con đi cưỡi ngựa bắn cung, thỉnh thoảng cũng cùng tam ca đánh cờ, nhưng con toàn thua, bây giờ tam ca không thèm chơi với con nữa. 

 - Ha ha, xem ra tình cảm của con với các huynh đệ rất tốt. 

 Triệu Nhan nghe xong lời Triệu Dong cũng bật cười nói. Đối với hoàng tử Triệu Dong này, Triệu Nhan cũng thông qua Hoàng Ngũ Đức tìm hiểu được không ít, biết được mẫu thân của nó Chu Thị chỉ xuất thân từ cung nữ, được Triệu Húc tình cờ lâm hạnh một lần thế là mang thai Triệu Hú, từ đó được thăng làm cung tần. Mặc dù Chu Thị xuất thân thấp kém, nhưng dạy dỗ con trai rất tốt, Triệu Dong từ nhỏ đã vô cùng xuất chúng, hết sức nổi bật trong số các hoàng tử, là đối tượng Triệu Nhan tập trung quan sát. 

 Sau khi mấy đứa trẻ lần lượt giới thiệu về mình, dần dần làm quen với Triệu Nhan. Kể ra Triệu Nhan vốn rất thích trẻ con, lại từng làm giáo viên, có một sự thân thiện và sức hút rất tự nhiên, cho nên đám trẻ vô tri vô giác mà trở nên thân thiết với Triệu Nhan, thế là chẳng mất bao lâu, đám trẻ Triệu Dật bắt đầu nô đùa vui vẻ bên Triệu Nhan. 

 Thực ra mấy đứa trẻ Triệu Dật cũng rất đáng thương, từ nhỏ đã phải học tập đủ các quy tắc trong cung, cho dù lúc chơi đùa cũng không được thoải mái, hơn nữa Triệu Húc lại khá nghiêm khắc, bình thường lại quá bận, rất ít có thời gian ở bên các con của mình, khiến đám trẻ Triệu Dật gần như không có một người đàn ông trưởng thành nào bên cạnh chúng. Bây giờ người tam thúc thân thiện là Triệu Nhan xuất hiện, khiến Triệu Dật bọn chúng cảm thấy vô cùng mới mẻ, những gò bó ban đầu cũng sớm được vứt bỏ rồi. 

 - Tam thúc tam thúc, Vương tiên sinh ở trong cung nói học viện Truy Nguyên của người toàn giảng những học thuyết xằng bậy, nhưng con thấy toán học kiểu mới mà tam thúc phát minh ra vô cùng thú vị, dễ học hơn nhiều so với toán học trước kia, nhưng con còn nhỏ, có nhiều vấn đề không hiểu, người có thể giảng cho con không? 

 Lúc này Triệu Dật kéo tay Triệu Nhan năn nỉ. 


 Triệu Nhan nghe đến đây giơ tay cốc nhẹ vào trán Triệu Cận, giả bộ tức giận trách mắng: 

 - Trẻ con không lo học, cái gì mà lừa về, đó là nàng ấy cam tâm tình nguyện cùng tam thúc các con về, hơn nữa còn sinh được ba con rồi, sau này các con gặp nàng ấy cũng phải gọi là thúc mẫu! 

 Triệu Cận tất nhiên nhìn ra Triệu Nhan không hề nổi giận, liền nghịch ngợm cười, đám Triệu Thân cũng mới biết Triệu Nhan lại có hành động vĩ đại như vậy, liền lần lượt quấn lấy Triệu Nhan đòi kể, nhưng đúng lúc này, xe ngựa chợt dừng lại, sau đó hộ vệ bên ngoài bẩm báo: 

 - Điện hạ, đã đến nơi rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.