Chương trước
Chương sau
Triệu Húc vốn dĩ nhiều con hơn so với trong lịch sử, có tất cả mười tám người con trai, ngoài một đứa trẻ chết yểu vì bệnh ra, mười bảy đứa còn lại đều vô cùng khỏe mạnh, mà trong mười bảy hoàng tử, có mười hai đứa nhỏ dưới sáu tuổi, mười hai đứa trẻ này tuổi còn quá nhỏ, không thể nhìn ra được tính tình khí phách, Triệu Nhan tạm thời không suy nghĩ đến, năm hoàng tử còn lại đều từ bảy đến mười tuổi, ở hậu thế thì đã lên tiểu học, mà trẻ em thời cổ đại thường chín chắn hơn, cho nên Triệu Nhan quyết định lựa chọn trong năm hoàng tử này. 

 Mặt khác đáng nhắc đến là, tên hôn quân nổi tiếng trong lịch sử ở hậu thế Triệu Cát, hiện tại cũng chưa đến sáu tuổi, nhưng kể cả nó có đủ tuổi, Triệu Nhan cũng sẽ loại trừ, hắn thật sự không muốn tự tay rèn luyện ra một tên hôn quân diệt nước. 

 Các hoàng tử qua sáu tuổi lần lượt là Triệu Dật, Triệu Cận, Triệu Tuấn, Triệu Thân và Triệu Dong, đáng nhắc đến là, Triệu Nhan nghi ngờ Tống Triết Tông Triệu Hú trong lịch sử cũng nằm trong số năm hoàng tử này, đáng tiếc Triệu Hú là tên đổi sau khi lên ngôi, tên ban đầu Triệu Nhan không biết, chỉ biết rằng trong lịch sử vốn dĩ sau khi Triệu Húc chết, hoàng tử lớn nhất còn sống là Triệu Hú, được lập làm hoàng đế, từ đây có thể suy đoán, Triệu Húc có lẽ gần đầu trong các hoàng tử. 

 Trước đó Triệu Nhan đã thăm dò được từ Hoàng Ngũ Đức, hiểu biết sơ qua về tình hình hoàng tử tương đương Triệu Dật, thậm chí hồi đó trước khi Triệu Nhan rời khỏi kinh thành đi Quảng Châu, còn từng gặp mấy đứa trẻ này, nhưng khi ấy mấy đứa trẻ còn quá nhỏ, có đứa còn đang nằm trong tã, không thể nhìn ra được gì, bây giờ Tào Dĩnh hỏi hắn cảm thấy hoàng tử nào thích hợp nhất, Triệu Nhan nhất thờ cũng không biết trả lời ra sao, cuối cùng bất đắc dĩ nói: 

 - Ta thấy tuổi của Thái tử tốt hơn hết là phải lớn một chút, dưới sáu tuổi thì không cần suy nghĩ nữa, như vậy chỉ còn lại năm hoàng tử lớn tuổi hơn, nếu không xảy ra bất trắc, sẽ chọn một trong số chúng làm Thái tử. 

 Nghe thấy Triệu Nhan định lập một hoàng tử lớn tuổi một chút, Tào Dĩnh che miệng cười nói: 

 - Phu quân, đúng là vẫn sợ rắc rối, hoàng tử tuổi lớn một chút, cũng có thể sớm trưởng thành, như vậy phu quân cũng có thể thoát khỏi việc chính sự. 

 - Ta nào lười nhác như nàng nghĩ, đứa trẻ lớn hơn sẽ hiểu chuyện hơn, ta cũng có thể sớm dạy nó xử lí việc triều chính, dù sao thân là hoàng đế, không thể cứ để ta giúp nó giải quyết chính sự, chỉ khi hoàng đế chấp chính, thiên hạ mới có thể ổn định! 

 Triệu Nhan dùng lời nói thỏa đáng biện minh, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, nhìn thế nào cũng thấy có chút chột dạ. 

 Những chuyện khác Tào Dĩnh có thể góp ý cho Triệu Nhan, nhưng với chuyện lập người kế vị, nàng cũng lực bất tòng tâm, dù sao mấy năm nay nàng cũng cùng Triệu Nhan đi phương nam, chưa từng gặp mặt các hoàng tử, chỉ dựa vào lời thuật lại của Triệu Nhan và một số lời đồn không thể xác định được phẩm cách của một hoàng tử, vì thế Triệu Nhan quyết định tìm thời điểm đi gặp các cháu trai của mình. 

 Cũng chính vì vậy, cho nên sau khi trò chuyện với Tào Dĩnh, Triệu Nhan vội vàng vào cung, dù sao hắn không thể không nắm bắt thời gian, Triệu Húc trong vòng bảy ngày bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà, còn hắn bắt buộc phải chọn ra được người kế vị đủ tư cách trước khi Triệu Húc băng hà. 

 Triệu Nhan vào đến trong cung, việc đầu tiên là đến điện Thùy Củng, kết quả gặp Hướng hoàng hậu đang chầu chực bên giường Triệu Húc, còn Cao thái hậu vì tuổi tác đã cao, cho nên quay về nghỉ ngơi. Triệu Nhan tiến lên trước một bước hành lễ với Hướng hoàng hậu nói: 

 - Tham kiến Hoàng tẩu, không biết Hoàng huynh có tỉnh lại lúc nào không? 

 Hướng hoàng hậu lúc này hai mắt đỏ au, sắc mặt phờ phạc, dường như vừa khóc xong, thấy Triệu Nhan đi vào cũng vội vàng lau nước mắt nói: 

 - Tam đệ không cần đa lễ, từ hôm qua sau khi hôn mê lần thứ hai, chưa từng tỉnh lại lần nào, nhưng ngự y nói bệnh tình của bệ hạ không xấu đi, chỉ là cứ hôn mê lâu như vậy mà không ăn không uống, cho dù không bị bệnh e cũng... 

 Khi nói đến cuối, Hướng hoàng hậu không kìm được lại khóc nức nở. Vốn dĩ với thân phận của nàng ấy, không được gặp mặt Triệu Nhan, càng không được thất thố trước mặt Triệu Nhan, nhưng vì Triệu Húc đột nhiên đổ bệnh, chẳng suy nghĩ quá nhiều về những quy tắc trước kia nữa. 

 Thấy Hướng hoàng hậu muốn khóc mà không dám khóc, Triệu Nhan cũng cảm thấy thông cảm với vị Hoàng tẩu này. Kể ra Triệu Húc vốn không thích nàng, nhưng vì nàng tính tình hiền dịu, mới lập nàng là hoàng hậu, song sau khi thành hôn Triệu Húc cũng dần dần yêu vị Hướng hoàng hậu này, cho dù Hướng hoàng hậu mãi không mang thai, Triệu Húc vẫn vô cùng sủng ái nàng, vậy mà không ngờ Triệu Húc bệnh nặng đoản mệnh khi còn quá trẻ, điều này đối với Hướng hoàng hậu là một đả kích cực lớn. 

 - Hoàng tẩu hãy nén bi ai, hoàng huynh hiện tại hôn mê bất tỉnh, việc trên triều đình tất nhiên có tiểu đệ thay mặt giải quyết, nhưng trong hậu cung vẫn cần Hoàng tẩu chống đỡ, cho nên Hoàng tẩu người nhất định không được đau buồn quá mức! 

 Triệu Nhan liền lên tiếng khuyên nhủ. Kể ra nếu Hướng hoàng hậu có thể sinh hạ một hoàng tử, thì mọi việc đơn giản hơn rồi, bởi vì con trai trưởng mà hoàng hậu sinh chắc chắn là Thái tử tương lai, không cần Triệu Nhan hao tâm tổn sức đi chọn nữa. 

 - Ừm, việc bên ngoài vất vả cho tam đệ rồi, không biết hôm nay tam đệ vào cung có chuyện gì quan trọng? 

 Lúc này Hướng hoàng hậu kìm nén nỗi đau, giương mắt nhìn Triệu Nhan hỏi. Triệu Nhan hỏi xong về bệnh tình của Triệu Húc vẫn chưa chịu đi, như vậy nhất định là có việc cấp bách cần làm, cho nên nàng mới chủ động hỏi thăm. 

 - Khởi bẩm Hoàng tẩu, tiểu đệ hôm nay đến đích thực là có chuyện phải làm, hơn nữa còn liên quan đến việc lập Thái tử, có điều chuyện này cần Hoàng tẩu đồng ý! 

 Triệu Nhan lúc này lại cúi đầu nói. 

 Nghe thấy dính dáng đến lập người kế vị, Hướng hoàng hậu không khỏi sửng sốt, ngồi thẳng người dậy nói: 

 - Tam đệ cứ nói, việc lập Thái tử hệ trọng, chỉ cần ta có thể làm, tuyệt đối dốc toàn sức giúp đỡ tam đệ! 

 - Thực chất chuyện này không phải chuyện to tát gì, chỉ có điều tiểu đệ muốn xin Hoàng tẩu đưa các vị hoàng tử trên sáu tuổi đến, sau đó để tiểu đệ đưa ra khỏi cung, những việc khác không cần Hoàng tẩu lo nghĩ! 

 Triệu Nhan lại cúi người nói. Muốn chọn ra một vị hoàng đế xứng đáng trong số các hoàng tử, Triệu Nhan bắt buộc phải tìm hiểu về các hoàng tử này, nhưng thời gian của Triệu Húc không còn nhiều, hắn lại không thể ở trong cung, cho nên hắn phải mang các hoàng tử theo bên mình, thậm chí dùng một số cách để kiểm tra chúng, tuy làm như vậy không chắc sẽ đạt được kết quả chính xác, nhưng đây là cách tốt nhất Triệu Nhan có thể nghĩ được hiện tại. 

 - Cái gì? Mang những hoàng tử trên sáu tuổi ra khỏi cung? 

 Hướng hoàng hậu nghe thấy lời của Triệu Nhan không khỏi kinh ngạc đứng bật dậy. Theo quy tắc của hoàng gia Đại Tống, cho dù là hoàng tử hay là công chúa, thông thường đều được nuôi dưỡng từ nhỏ ở trong cung, đến khi thành hôn mới được chuyển ra ngoài cung, điều này đều là suy nghĩ cho an toàn của các hoàng tử công chúa, cho nên các hoàng tử và công chúa chưa thành niên không cho phép ra khỏi cung, đương nhiên trừ phi được hoàng đế và hoàng hậu đặc biệt cho phép, chẳng hạn như đệ đệ của Triệu Nhan là Triệu Quần, lúc mười tuổi được đặc cách ra khỏi cung cùng Triệu Nhan, sau này theo Tào Dật học y thuật, bây giờ vẫn chưa thành nghề. 

 - Tam đệ, đệ... đệ sao lại muốn đưa các hoàng tử trên sáu tuổi ra khỏi cung? 

 Hướng hoàng hậu một lúc lâu sau mới phản ứng lại, liền nghiêm túc hỏi. Triệu Húc đang thập tử nhất sinh, mạng sống bị đe dọa bất cứ lúc nào, hôm qua Triệu Nhan cũng đã nói, chắc chắn sẽ có một hoàng tử kế thừa hoàng vị, nhưng bây giờ Triệu Nhan lại muốn đưa các hoàng tử lớn tuổi hơn một chút ra khỏi cung, cho dù Hướng hoàng hậu có đơn thuần đến đâu, e cũng sẽ nghi ngờ ý đồ của Triệu Nhan. 

 - Điều này... 

 Triệu Nhan do dự đôi lát vẫn quyết định nên nói sự thật, bởi vì Hướng hoàng hậu không đa nghi như Cao thái hậu, nếu đổi lại là Cao thái hậu ở đây, e rằng cho dù Triệu Nhan có nói sự thật, bà ấy cũng sẽ không tin, thậm chí còn phản tác dụng. 

 Nghĩ đến đây, chỉ thấy Triệu Nhan lại tiến lên một bước nói: 

 - Hoàng tẩu, chuyện này liên quan đến việc kế thừa hoàng vị của Đại Tống ta, hoàng huynh cũng chỉ muốn một mình đệ làm, chỉ là chuyện này cần Hoàng tẩu phối hợp, vì thế đệ thấy vẫn nên nói với tẩu, nhưng hi vọng Hoàng tẩu tuyệt đối giữ bí mật, nhất định không được nói cho người thứ ba, cho dù là Thái hậu cũng không được! 

 Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Nhan, Hướng hoàng hậu không khỏi căng thẳng, liền suy nghĩ đôi lát rồi gật đầu nói: 

 Nghĩ đến những điều trên, Hướng hoàng hậu cuối cùng không còn nghi ngờ chuyện thật giả này nữa, dù sao thánh chỉ chắc chắn là thật, hơn nữa còn do chính Triệu Húc viết, điểm này nàng có thể khẳng định, vì thế chỉ thấy Hướng hoàng hậu chần chừ đôi lát, cuối cùng gật đầu nói: 

 - Được rồi, ai gia tin tưởng tam đệ, lập tức phái người đi gọi các hoàng tử trên sáu tuổi đến! 

 Thấy Hướng hoàng hậu cuối cùng đồng ý, Triệu Nhan vô cùng vui mừng, vừa định cảm tạ, nhưng Hướng hoàng hậu lại lên tiếng: 

 - Tuy nhiên ai gia muốn biết, tam đệ định chọn Thái tử trong số các hoàng tử này như thế nào, hơn nữa cần bao nhiêu ngày mới có thể chọn ra người thích hợp?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.