Chương trước
Chương sau
Sau khi ra khỏi chính sự đường, bước chân của Triệu Nhan bất giác nhanh hơn rất nhiều, ngay cả tên thái giám báo tin cũng không theo kịp hắn, tuy nhiên lúc này bất chấp cái khác, chỉ muốn nhanh chóng đi tới điện Thùy Củng, thậm chí hận không thể tự mình giang ra một đôi cánh, như vậy hắn mới có thể gặp Triệu Húc sớm một chút. 

 Vừa rồi Triệu Nhan nhận được tin thái giám đưa tới, Triệu Húc vẫn luôn triền miên nằm trên giường bệnh bỗng nhiên ói ra máu tươi, sau đó cả người hôn mê bất tỉnh, Thái hậu và Hoàng hậu đều đã đến đó, hiện tại vẫn chưa biết Triệu Húc như thế nào rồi? 

 Thật ra Triệu Nhan cũng không biết rằng, Thái Hậu và Hoàng hậu sau khi qua đó, nhìn thấy Triệu Húc hôn mê bất tỉnh vốn muốn phong tỏa tin tức, dù sao sự việc lớn như vậy, nếu chẳng may bị người có ý đồ biết được, nói không chứng sẽ sinh ra nhiễu loạn, nhưng Triệu Húc ở bên trong lại tỉnh một lúc, cố ý sai người mời Triệu Nhan đến, vì thế mới có chuyện tên thái giám vừa rồi đi báo tin. 

 Bước chân Triệu Nhan vội vàng băng qua đại điện, cuối cùng rốt cục cũng tới trước điện Thùy Củng, chỉ thấy nơi này đã bị Cấm vệ quân bao vây, không có lệnh của Cao Thái hậu, bất cứ kẻ nào cũng chỉ có vào không có ra, chính là để phòng ngừa tin tức bị lộ, dù sao Triệu Húc cũng là vua một nước, hiện tại lại bệnh hôn mê bất tỉnh, nếu chẳng may có người thừa dịp lúc này làm loạn, hậu quả thật không lường trước được. 

 Triệu Nhan bước vào điện Thùy Củng, đến thị vệ ngoài điện cũng không nhìn một cái. Vừa vào tới trong điện, liền chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức càng thêm già nua so với trước đang đứng ở cửa, nhìn thấy hắn lập tức nghênh đón nói: 

 - Điện hạ ngài đã tới rồi, Bệ hạ vừa rồi đang uống thuốc, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó liền bị hôn mê, Thái hậu và Hoàng Hậu cũng đã tới ngay sau đó, vốn muốn phong tỏa tin tức không cho bất cứ kẻ nào được biết, nhưng Bệ hạ vừa rồi đã tỉnh lại một lần, chỉ đích danh muốn Điện Hạ toàn quyền xử lý. 

 - Ta biết rồi, ngự y đã tới chưa, thân thể đại ca rốt cục như thế nào rồi? 

 Triệu Nhan vừa đi vào trong vừa mở miệng hỏi, điều hiện tại hắn quan tâm nhất vẫn là thân thể Triệu Húc, tuy rằng hắn không phải Triệu Nhan thật sự, nhưng từ sau khi hắn xuyên không về đây, hắn với Triệu Húc chung sống rất hòa hợp. Tình cảm cũng vượt qua tình huynh đệ ruột bình thường, rất sâu đậm, cho nên trong lòng Triệu Nhan sớm đã coi Triệu Húc thành đại ca thật sự của mình, tuy rằng mấy năm nay hai người có tranh chấp ở một số việc, nhưng điều này không thật sự ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của bọn hắn. 

 - Ngự y đã tới, hiện tại đang chẩn bệnh cho Bệ hạ, tạm thời vẫn chưa có kết quả, tuy nhiên xem tình trạng hiện tại của Bệ hạ, dường như hết sức không ổn. 

 Hoàng Ngũ Đức lúc này hạ giọng mở miệng nói. Những lời này ông ta cũng chỉ dám nói thật với Triệu Nhan, nếu không đổi lại thành một người khác, đánh chết ông ta cũng không nói một câu. 

 Triệu Nhan nghe xong mặt không chút biến sắc gật đầu, sau đó đi nhanh vào cửa điện, tuy nhiên lần này là lần đầu hắn cảm thấy điện Thùy Củng lại rộng lớn như thế, giống như đi nửa ngày mới đến được tẩm cung của Triệu Húc, mà khi hắn nhìn trên giường mặt không còn chút sắc, hơn nữa Triệu Húc đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nước mắt của Triệu Nhan cũng lập tới chảy xuống, tuy rằng trước đây bệnh của Triệu Húc cũng rất nặng, nhưng ít ra ý thức vẫn còn tỉnh táo, bây giờ đối phương lại nằm im không chút động tĩnh ở trên giường, nếu như không có ngực hơi phập phồng, chỉ sợ không khác gì một thi thể. 

 - Hoàng huynh ~ 

 Triệu Nhan ngay tức khắc muốn tiến lên xem xét tình hình của Triệu Húc, tuy nhiên lúc này lại bị Hoàng Ngũ Đức tha thiết níu lại khuyên nhủ: 

 - Điện hạ xin ngài hãy bình tĩnh một chút, ngự y đang chẩn bệnh cho Bệ hạ, lập tức sẽ có kết quả. 

 Hoàng Ngũ Đức ngăn Triệu Nhan tất nhiên cũng là có ý tốt, dù sao Triệu Húc hiện tại đã thành bộ dạng này rồi, nói không dễ nghe, rất có thể băng hà bất cứ lúc nào. Mà thân phận của Triệu Nhan lại nhạy cảm như vậy, cho nên lúc này tuyệt đối không thể chạm vào thân thể Triệu Húc, nếu không sau này có thể bị người giở trò ở sau lưng. 

 Nghe thấy lời của Hoàng Ngũ Đức, Triệu Nhan rốt cục cũng ngộ ra. Hơn nữa hắn cũng nghĩ đến y thuật của mình căn bản cũng không có tác dụng gì với Triệu Húc, hiện tại tiến lên cũng chỉ làm phiền ngự y, cho nên chi bằng lẳng lặng chờ đợi tin tức. Mặt khác lúc này Triệu Nhan cũng phát hiện Cao Thái hậu và Hướng Hoàng hậu đang đứng ở một bên rơi lệ, liền tiến lên hành lễ, tuy rằng giữa hắn với Cao Thái hậu có chút bất hòa, nhưng lúc như này cũng không thể lại tính toán những chuyện nhỏ nhặt được. 

 - Tam ca nhi con tới thật đúng lúc. Hoàng huynh của con hiện đang hôn mê bất tỉnh, trước đó người đặc biệt căn dặn, hết thảy sự việc đều do con làm chủ, hiện tại con đến rồi, con dự định tiếp theo nên làm gì? 

 Cao Thái hậu lúc này lau nước mắt nói, tuy rằng bà ta luôn tỏ ta hết sức mạnh mẽ, nhưng đối mặt với tình huống hoàng nhi bệnh nặng sắp chết, bà ta cũng lập tức trở nên hoang mang lo sợ. 

 - Mẫu hậu, những chuyện khác tạm thời để ở phía sau, hiện tại việc quan trọng nhất chính là nghe ngự y nói thế nào, sức khỏe hoàng huynh rốt cuộc ra sao, như vậy chúng ta mới có khả năng đưa ra cách ứng phó chính xác. 

 Triệu Nhan lúc này vẻ mặt nặng nề nói, tuy rằng hắn cũng vô cùng đau buồn trước tình hình bệnh nặng của Triệu Húc, nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì Triệu Húc đã ngã quỵ, toàn bộ trọng trách quan trọng của Đại Tống dường như tất cả đều đè lên người hắn, cho nên lúc này hắn nhất định phải biểu hiện kiên cường hơn bất cứ kẻ nào. 

 Đúng lúc này, vài vị ngự y chẩn bệnh cho Triệu Húc sau khi thảo luận chẩn mạch, rốt cục phái ra một người đến trước mặt Triệu Nhan khom người báo: 

 - Khởi bẩm Thái hậu Hoàng hậu và Lăng Vương Điện hạ, Bệ hạ… Bệ hạ người…. 

 - Bệ hạ người rốt cuộc làm sao vậy? 

 Nhìn thấy ngự y có chút ngập ngừng, Cao Thái hậu lập tức có phần nổi nóng giành nói. 

 - Bệnh tình của Bệ hạ vốn đã vô cùng nghiêm trọng, tối kỵ nhất chính là lo nghĩ quá độ, nhưng Bệ hạ hình như lại không cách nào để bình tâm lại, kết quả làm cho thân thể càng ngày càng yếu, lục phủ ngũ tạng đều bị thương tổn rất lớn, lần này lại chẳng biết tại sao bỗng nhiên bệnh tình nặng thêm, dẫn đến tim phổi cùng bị tổn thương, mới dẫn đến miệng nôn ra máu tươi. 

 Lúc này mới thấy vị ngự y bị cử ra mở miệng trả lời. 

 - Hay cho hỏi một đằng trả lời một nẻo, mẫu hậu đang hỏi ngươi thân thể hoàng huynh hiện tại thế nào, có biện pháp nào chữa khỏi không? Nhưng các ngươi lại trả lời một đống vô dụng như vậy, chẳng lẽ triều đình nuôi các ngươi chỉ là để cho các ngươi lừa gạt mẫu hậu và bản vương sao? 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng vô cùng tức giận nói, lời của ngự y nghe chừng rất có đạo lý, nhưng nếu mà từ từ cẩn thận nghĩ lại, sẽ phát hiện trong lời đối phương tất cả dường như đều là lời vô dụng, một chút thông tin có ích cũng không nhắc tới. 

 Nhìn thấy Triệu Nhan nổi giận, vị ngự y bị cử ra cũng liên tục chắp tay tạ tội, thật ra bọn họ cũng không phải không biết bệnh tình của Triệu Húc, chỉ có điều không dám nói rõ ra. 

 - Được lắm, bây giờ các người thành thật nói ra bệnh tình của hoàng huynh, không được có chút giấu diếm, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí! 

 Triệu Nhan lập tức nghiêm mặt nói, trong khoảng thời gian sau khi hắn đảm nhận nhiếp chính, trên người cũng hình thành nên luồng khí uy nghiêm, người bình thường khó có thể dám nói dối trước mặt hắn. 

 Nghe được lời của Triệu Nhan, ngự y cũng không dám dùng nói qua loa nữa, sau đó do dự một lúc rốt cục mở miệng nói: 

 - Khởi bẩm Điện hạ, thân thể Bệ hạ vốn dĩ khí huyết cùng hư nhược, lần này khí huyết lại thêm tích tụ dẫn đến nôn ra máu, như vậy quả thực là họa vô đơn chí, chúng thần cũng chỉ có thể tận lực kéo dài, nhưng với tình hình hiện tại của Bệ hạ, chỉ sợ cũng kéo dài không được quá lâu. 

 Ngự y vừa dứt lời, Triệu Nhan liền cảm thấy đầu óc “Ong “một tiếng, cả người ngơ ra đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà Cao Thái hậu bên cạnh hắn vô cùng kích động, ngay sau đó khóc thất thanh, về phần Hướng Hoàng hậu nghe được tin này lập tức hai mắt khẽ đảo ngất đi, may mắn được cung nữ bên cạnh đỡ lấy, mới không bị ngã xuống. 

 Qua một lúc lâu sau, Triệu Nhan lúc này mới tỉnh táo lại, giấu đi nỗi đau trên gương mặt, sau đó lớn tiếng chất vấn mấy vị ngự y: 

 - Thân thể hoàng huynh cũng đã đến bước đường này, chẳng lẽ trước đây các ngươi một chút cũng không phát hiện ra sao? 

 - Điều này… 

 Nghe lời chất vấn của Triệu Nhan, vài vị ngự y cũng chỉ nhìn nhau, không có một ai mở miệng trả lời, lại nói tiếp bệnh tình của Triệu Húc cũng không phải là ngày một ngày hai, bọn họ gần như mỗi ngày đều khám cho Triệu Húc, cho nên đối với sức khỏe Triệu Húc, bọn họ nhất định là hiểu rõ nhất, lẽ ra giống như tình hình Triệu Húc như này, bọn chúng nên sớm bẩm báo với Thái hậu hoặc đám người Triệu Nhan, nhưng đám người Triệu Nhan trước đây cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào. 

 Tuy nhiên cũng đúng lúc này, Triệu Nhan chợt nghe thấy phía sau truyền tới một âm thanh: 


 Lúc này Cao Thái hậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong cơn đau buồn cực độ, lập tức khóe mắt rưng rưng chất vấn, bà ta trước đây mặc dù biết bệnh Triệu Húc rất nặng, nhưng lại không nghĩ rằng con trai của mình đang tuổi tráng niên lại bị chết yểu, cho nên vừa mới nghe được lời của ngự y lại khiếp sợ và không dám tin. 

 - Khởi bẩm Thái hậu, thật ra từ mấy tháng trước, lão thần và các vị ngự y đã phát hiện bệnh tình của Bệ hạ càng khó có thể khống chế, lục phủ ngũ tạng cũng đều dần dần suy kiệt, lúc ấy vốn chúng thần định bẩm báo với Thái hậu và Hoàng hậu, nhưng Bệ hạ lại phát hiện chúng thần lúc chẩn bệnh có điều bất thường, vì thế truy hỏi bệnh tình của người, lão thần không thể che giấu, chỉ có thể thành thật bẩm báo, kết quả Bệ hạ hạ lệnh cấm khẩu chúng thần, bất cứ kẻ nào cũng không thể đem chuyện này truyền ra ngoài, về phần Bệ hạ vì sao lại làm như vậy, chỉ sợ chỉ có bản thân người mới biết. 

 Tào Dật cũng có phần bất đắc dĩ nói, vì giữ bí mật cho Triệu Húc, trước đó ngay cả Triệu Nhan lão cũng không nói cho. 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng vô cùng khó hiểu, lẽ ra với thân phận của Triệu Húc, sau khi biết được tình hình sức khỏe của mình, nhất định phải lập Thái tử trước tiên, như vậy mới có thể bảo đảm thuận lợi kế thừa hoàng quyền Đại Tống, nhưng hiện tại Triệu Húc lại giấu diếm mọi người, hơn nữa bây giờ còn lâm vào trạng thái hôn mê, nếu chẳng may thật sự băng hà, như vậy giang sơn Đại Tống phải làm sao, đám người bọn hắn nên xử lí việc tiếp theo như thế nào?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.