Chương trước
Chương sau
Thời gian đã đến tháng 11 rồi, trời đất một mảnh tiêu điều, cuồng phong phương Bắc thổi đến liên tiếp 3 ngày 3 đêm, trong đất trời đều là một mảnh mờ nhạt. Dù là ban ngày cũng không nhìn được cảnh vật phía xa, đồng thời thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, lúc rửa mặt cũng phải nhanh chút, nếu không nước trong chậu sẽ bị đông thành phấn băng, không cẩn thận là sẽ bị cắt qua mặt. 

 Hô Diên Khánh lúc nửa đêm bị lạnh mà tỉnh lại, khi y mở mắt ra, lại phát hiện chăn mền trên người bị Triệu Tông Võ bên cạnh đoạt mất rồi. Tiểu tử này bây giờ ôm chăn co lại thành một đống ngủ rất say, vừa ngủ vừa nói mớ nữa, giống lúc hắn ta ở trường quân đội vậy. Điều này làm cho Hô Diên Khánh tức giận muốn đá hắn ta mấy cái, giơ tay kéo chăn vài lần lại không thể kéo được, đúng lúc lại muốn đi tiểu, thế là liền đứng dậy từ trên giường đi ra ngoài đi tiểu. 

 Bọn họ bị quân Liêu vây khốn ở cửa khẩu Cổ Bắc đã gần một tháng rồi, hơn nữa Gia Luật Nhân Tiên rõ ràng không có ý định muốn liều mạng với bọn hắn. Nên sau khi dẫn đại quân đi vào gần cửa khẩu Cổ Bắc, mỗi sáng sớm chỉ phái người đến cửa Cổ Bắc khiêu khích với quân Tống, muốn Hô Diên Khánh bọn họ chủ động đi ra quyết chiến với bọn hắn. Dương Hoài Ngọc tất nhiên sẽ không mắc mưu này, vì thế hai quân cứ tiếp tục giằng co như vậy. 

 Đối với tình hình giằng co như này, Dương Hoài Ngọc và đám người Hồ Diên Khánh cũng đã sớm đoán được, trước khi bọn họ tấn công cửa Cổ Bắc, đã mang theo số lượng lớn lương thực. Mặt khác sau khi tiêu diệt cửa khẩu Cổ Bắc cũng thu được rất nhiều vũ khí, lương thực, nên đối với bọn họ, kiên trì mấy tháng cũng không có vấn đề gì quá lớn. 

 Chẳng qua là Dương Hoài Ngọc bọn họ cẩn thận mấy thì cũng có sai sót, ai cũng không ngờ nhiệt độ không khí mùa đông năm nay lại khác thường, lạnh hơn nhiều so với năm trước. Trong quân bọn họ tuy chuẩn bị quần áo mùa đông và đệm dày, nhưng vẫn không thể ngăn cản gió lạnh bên ngoài. Ví dụ như buổi tối, nếu chỉ đắp nửa chăn, ngủ đến nửa đêm nhất định sẽ lạnh đông chết người, nhưng cái này cũng không phải không có cách khắc phục. Ví dụ như tướng sĩ trong quân mấy người ngủ cùng nhau, như vậy mấy cái chăn đắp cùng một chỗ, miễn cưỡng cũng có thể chống lạnh. Hô Diên Khánh và Triệu Tông Võ là huynh đệ ngủ cùng phòng, nên bây giờ dọn đến ở cùng nhau, chẳng qua tên tiểu tử Triệu Tông Võ này tướng ngủ ác liệt, luôn đoạt chăn mền của Hô Diên Khánh. 

 Hô Diên Khánh xỏ giầy vào, mở cửa. Kết quả một luồng gió lạnh bên ngoài tràn đến, làm y lập tức run cầm cập, cảm giác thời tiết hình như lại lạnh hơn nhiều. Điều này làm cho Hô Diên Khánh không nhịn được thầm mắng vài câu, lúc trước khi bọn họ tấn công Tây Hạ là vào mùa đông, nhưng mùa đông bên Tây Hạ cũng không lạnh như vậy. 

 Hô Diên Khánh lập tức chạy đến nhà xí giải quyết vấn đề cá nhân, sau đó lại chạy nhanh về, hơi nóng trên người đều hết sạch. Ý nghĩ bối rối vừa nãy cũng bị lạnh hết rồi, lúc này y muốn ngủ cũng không ngủ được. Điều này làm cho Hô Diên Khánh âm thầm hối hận, sớm biết như vậy thì đêm qua không nên uống nhiều nước như vậy mà. 

 Hô Diên Khánh thân là trợ thủ của Dương Hoài Ngọc, Triệu Tông Võ lại là tham mưu Tam Nha phái tới, địa vị trong quân khá đặc thù. Vốn dĩ dựa vào thân phận của bọn họ, nhiều thêm hai cái chăn cũng là chuyện bình thường, nhưng là quân viên từ trong Trường quân đội, đa số đều tuân theo sự dạy bảo trong Học viện quân sự, trong quân rất ít có đặc thù, luôn ăn ở cùng với binh sĩ. Đặc biệt dưới tình hình đại quân bị vây như vậy, càng cần quan tướng lấy thân làm trọng ổn định lòng quân, nên không chỉ có bọn họ, gần như tất cả quan tướng đều không muốn có đặc thù gì cả. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Vì đã qua cơn buồn ngủ rồi, Hô Diên Khánh mặc quần áo vào, sau đó nhìn thấy lửa sắp tắt trong bếp lò, lúc này mới đi lấy thêm chút gỗ cho vào. May mắn xung quanh cửa khẩu Cổ Bắc có không ít cây cối, nên nhiên liệu bọn họ dùng tạm thời cũng không thiếu, nhưng dù là như vậy, Hô Diên Khánh bọn họ cũng không dám quá mức lãng phí. Dù sao không ai biết khi nào bọn họ mới có thể thoát ra. 

 Nhìn thấy lửa trong bếp cháy rồi, Hô Diên Khánh lúc này mới mở cửa đi dạo. Tuy đã qua nửa đêm rồi, nhưng trên đường vẫn đề phòng nghiêm khắc, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra đi qua, dù sao ngoài thành là đại quân của Gia Luật Nhân Tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công cửa khẩu Cổ Bắc. 

 Hô Diên Khánh đi đến đầu đường, nhân tiện kiểm tra một chút tướng sĩ tuần tra xem có lười biếng hay không. Dù sao bọn họ đã bị bao vây một tháng, quân Liêu chậm chạp không tấn công, làm cho quân Tống trong thành cũng có chút buông lỏng, hơn nữa buổi tối lạnh như thế, có thể nói là một khảo nghiệm cực lớn với binh lính tuần tra. Nên có một số người lơ là buổi tối cũng là chuyện rất bình thường. 

 Cửa khẩu Cổ Bắc được xây dựng trong thung lũng, hình dạng cũng không có quy tắc, đại khái bên trong hình thành kết cấu một chữ “Tỉnh” (井),đi qua hai con đường thẳng là xuyên hết cả cửa Cổ Bắc. Hô Diên Khánh dạo qua đường lớn một vòng, kết quả phát hiện 4 tiểu đội tuần tra không đi tuần tra, đều nhàn hạ ở chỗ góc đường chắn gió. Điều này làm y vô cùng tức giận, đi lên khiển trách một chút, nhưng y cũng có thể thông cảm cho những tướng sĩ đã vất vả đó, nên tuy khiển trách chút, nhưng cũng không ghi tội cho bọn họ. Ngược lại trong lòng tính toán có thêm chút phúc lợi cho tướng sĩ ban đêm hay không, ví dụ như buổi tối thêm một bữa cơm chẳng hạn. 

 Sau khi dò xét một lần trong thành, chân trời phía Đông cũng hơi rạng sáng, đầu bếp trong quân cũng sớm rời giường, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm cho đại quân, rất nhanh cả thành đều thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, làm cho Hô Diên Khánh đang trên đường cũng cảm thấy trong bụng trống rỗng, bước cũng dài ra, chuẩn bị về sớm chút ăn điểm tâm. 

 Nhưng cũng đúng lúc y vừa đi tới đầu đường, chợt nghe tường thành sau lưng truyền đến một trận mõ vang chói tai. Điều này làm cho y hoảng sợ, xoay người chạy đến hướng tường thành, vì loại mõ vang này là thủ vệ trên tường thành phát hiện quân Liêu ngoài thành chuyển động, thậm chí rất có thể quân Liêu tấn công, nên y nhất định phải nhanh đuổi tới xem tình hình một chút, cũng tùy cơ mà ứng biến. 

 Tiếng mõ vang kêu toàn thành, quan tướng trong thành đều bị tiếng mõ làm bừng tỉnh. Mỗi người đều cuống quít mặc áo giáp chuẩn bị đến tường thành. Nhưng vẫn cần một chút thời gian, may mắn Hồ Diên Khánh nửa đêm không ngủ được, chạy đến trên đầu thành đầu tiên. Kết quả khi y nhìn về phía ngoài thành, cũng nhảy dựng lên, chỉ thấy vốn quân Liêu sáng không động tĩnh cũng đang sôi trào, từng đội quân Liêu tập kết ở ngoài thành. Các loại khí giới tấn công thành cũng chuẩn bị xong, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công thành. 

 Hô Diên Khánh nhìn ở đây, lập tức chỉ huy binh lính trên đầu thành làm tốt việc chuẩn bị phòng ngự, đồng thời phái người báo cho Dương Hoài Ngọc biết, mời ông ấy triệu tập binh lính trong thành lên thành thủ vệ. Ngay lúc y vừa mệnh lệnh xong, quân Liêu ngoài thành cũng bắt đầu tấn công, từng xe lớn công thành đẩy về hướng tường thành, đồng thời mũi tên của quân Liêu cũng bắn ra như lông vũ. Trong lúc nhất thời, cung tiễn trên đầu thành như mưa rơi, không ít quân Tống bị bắn chết. 

 Nhưng quân Tống trên đầu thành cũng không phải ngồi không, lập tức dưới sự chỉ huy của Hô Diên Khánh đánh trả càng thêm mãnh liệt với sự tấn công của quân Liêu. Trong lúc nhất thời, các loại tên nỏ cùng bay, mặt khác còn có nỏ pháo và pháo uy lực thật lớn, những hỏa khí đó dù là công thành hay là thủ thành đều là những lợi khí khó đỡ được. Trước đó tấn công mười sáu châu Yến Vân nên bây giờ lực lượng tiêu hao nhiều, nhưng những người còn lại cũng đủ dùng để thủ thành, đây cũng là một trong những điều Dương Hoài Ngọc bọn họ lo lắng. 

 Vấp phải sự đánh trả mãnh liệt của quân Tống, đặc biệt nỏ pháo và pháo thật lớn đánh xuống, quân Liêu tấn công cuối cùng cũng xuất hiện sự rối loạn không nhỏ. Nhưng quân Liêu rõ ràng đã sớm có chuẩn bị tâm lý với hỏa khí của quân Tống, nên sau khi trải qua sự hỗn loạn ban đầu, rất nhanh dưới sự chỉ huy của quan quân lại tấn công mạnh mẽ vào tường thành. Nhưng lúc này quân Tống cũng chuẩn bị kĩ càng, Dương Hoài Ngọc thậm chí đã tự mình dẫn đội quân đuổi tới, có viện quân gia nhập, quân Tống trên thành càng phản kích mãnh liệt hơn. Trong lúc nhất thời, hai bên công thủ không ai chiếm được lợi thế. 

 - Sao lại vậy? Sao đột nhiên quân Liêu lại tấn công? 

 Đến lúc này, Dương Hoài Ngọc mới tìm được cơ hội hỏi Hô Diên Khánh, dù sao Hô Diên Khánh là tướng lĩnh đầu tiên chạy đến đây. 

 - Khởi bẩm Tổng quản, mạt tướng cũng không rõ lắm, vốn dĩ ta vì không ngủ được nên đi dạo, lại không ngờ chợt nghe thấy mõ vang trên đầu thành, khi đến lại phát hiện quân Liêu đã tập kết xong đội ngũ chuẩn bị tấn công thành rồi. 

 Hô Diên Khánh bẩm báo chi tiết. 

 - Vậy thì thật kì lạ. Sau khi Gia Luật Nhân Tiên vây khốn chúng ta một tháng, gần một tháng đều là án binh, xem thì có vẻ là kiêng kị thực lực của chúng ta, nên mới không muốn liều mạng với chúng ta. Nhưng bây giờ lại công thành, đây không giống với cách làm việc của cáo già Gia Luật Nhân Tiên đó. 


 So với nghi hoặc của bên Dương Hoài Ngọc, Gia Luật Nhân Tiên và Gia Luật Trí Tiên trong đại doanh Liêu quân cũng cau có mặt mày với lão huynh đệ. Cuối cùng chỉ thấy Gia Luật Trí không nhịn được, nói trước: 

 - Tam ca, chúng ta ngày hôm qua chỉ làm ra dáng thôi, chỉ sợ sứ giả bên đó cũng nhìn ra. Chúng ta lừa gạt gã như vậy, chỉ sợ sau khi gã trở về sẽ đâm thọc với hoàng thượng mất! 

 - Không sao. Có câu “Đã làm tướng, ngoài quân lệnh ra không tuân theo ai hết”. Bệ hạ ở xa ngàn dặm, không biết tình hình trong quân nên mới truyền đạt mệnh lệnh này, ta đây liền biết tấu chương giải thích với ngài một phen! 

 Nét mặt Gia Luật Nhân Tiên trầm ổn, chỉ có điều trong mắt y hiện lên vẻ sầu lo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.