Chương trước
Chương sau
Hoàng Ngũ Đức thân là đại thủ lĩnh của Hoàng Thành Ty, vẫn luôn không biểu hiện vui buồn. Nhưng bây giờ khi ông ta nhắc đến việc Triệu Nhan gửi thư, nét mặt vui vẻ làm tan biến hết các nếp nhăn, điều này làm cho Triệu Húc không nhịn được cũng sửng sốt, lập tức ngồi dậy từ trên giường, nói: 

 - Lấy thư ra đây! 

 Hướng hoàng hậu ở bên cạnh thấy Triệu Húc ngồi dậy, cái chăn nãy mình đắp cũng rơi xuống. Điều này làm cho nàng không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đồng thời cũng có chút trách tội với Triệu Nhan. Nhưng tính tình nàng dịu dàng, cũng không nói gì cả, chỉ tiến lên quấn chiếc chăn quanh người Triệu Húc, tránh cho khi ra mồ hôi sẽ bị lạnh. 

 Hoàng Ngũ Đức lập tức trình thư của Triệu Nhan lên, Triệu Húc nhận lấy vội vàng mở ra xem. Đầu thư Triệu Nhan cũng không nhắc đến chuyện cứu viện Dương Hoài Ngọc, mà bẩm báo một chút tình hình khuếch trương của Thủy sư vùng duyên hải sau khi được y đồng ý khuếch trương. Bên cạnh đó còn gia tăng số lượng lục quân tương ứng. Sau khi giới thiệu xong những thứ này, Triệu Nhan lúc này mới đề xuất với Triệu Húc, dựa vào thực lực lục quân phía Nam và Thủy sư, hoàn toàn có thể giải quyết được việc đại quân Dương Hoài Ngọc bị bao vây. 

 Đọc được phong thư này của Triệu Nhan, đặc biệt nhìn thấy cuối cùng Triệu Nhan bảo đảm chỉ nhờ vào Thủy sư và lục quân phía Nam là có thể giải vây cho Dương Hoài Ngọc, điều này làm cho Triệu Húc nhất thời có cảm giác không chân thật cho lắm. Vì y vẫn cảm thấy Triệu Nhan đến phía Nam phát triển kinh tế biển tuy có hiệu quả, bớt cho triều đình rất nhiều tiền, nhưng y vẫn không thể nào coi trọng Thủy sư được, về phần dựa vào Lục sư của Thủy sư lại không đáng nhắc đến trong mắt y, thậm chí có thể đánh đồng với quân đội vùng ven. 

 Cũng chính vì trong lòng Triệu Húc có thành kiến và không xem trọng với Thủy sư, nên nếu người khác nói có thể dùng Thủy sư để cứu đại quân Dương Hoài Ngọc ra, chỉ sợ y sẽ mắng cho người viết tấu một trận, nhưng bây giờ là Triệu Nhan đệ đệ của y. Đối với lời của Triệu Nhan, Triệu Húc luôn luôn rất tin phục, dù sao Triệu Nhan chưa từng lừa gạt y. Nên sau khi y trầm tư một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nói với Hoàng Ngũ Đức: 

 - Ngũ Đức, tin tức của ngươi linh thông nhất. Ngươi cảm thấy Thủy sư mà Tam đệ huấn luyện có thể đảm đương trọng dụng được không? 

 - Khởi bẩm Bệ hạ, mấy năm nay Lăng Vương điện hạ nhờ vào Thủy sư mà đánh hạ không ít lãnh thổ ở ngoài biển. Tuy những thổ địa đó là nơi có chút hoang dã trong mắt người Tống chúng ta, nhưng những lãnh thổ đó còn lớn hơn so với Tây Hạ trước kia. Từ đó có thể biết chiến lực của Thủy sư, hơn nữa Bệ hạ cũng đừng quên, trường quân đội cũng là Lăng Vương điện hạ có hứng thú mà làm ra đó! 

 Hoàng Ngũ Đức cười tủm tỉm nói. 

 - Trường quân đội! 

 Triệu Húc nghe đến đó cũng sáng mắt lên, chiến tích của Thủy sư trước đó Hoàng Ngũ Đức đã nhắc tới cũng không là gì, nhưng vừa nhắc đến trường quân đội, Triệu Húc lập tức nghĩ đến những học viên được trường quân đội bồi dưỡng đó. Những học viên tốt nghiệp học viện mấy năm nay đã trải rộng cả quân đội, làm cho lực chiến đấu của quân Đại Tống tăng lên nhiều, cũng tiêu trừ rất nhiều tệ nạn trong quân, từ đó có thể biết tầm quan trọng của trường quân đội, mà Triệu Nhan có thể sáng lập một trường quân đội, vậy thì Thủy sư do đệ ấy huấn luyện khẳng định cũng không phải đội quân bình thường. 

 - Ha ha ha! Trẫm hiểu rồi! 

 Vừa nghĩ đến những mặt lợi đó, Triệu Húc lúc này cười ha ha, đồng thời cảm giác cả người chợt nhẹ nhõm hẳn, cũng bất chấp bệnh gì đó, liền nhấc chân đứng lên. Điều này làm cho Hướng hoàng hậu hoảng sợ, vội vàng ôm lấy chăn muốn phủ thêm cho Triệu Húc, nhưng Triệu Húc lại cười cự tuyệt. 

 Chỉ thấy Triệu Húc đi đi lại lại trong tẩm cung, cuối cùng lại cười lớn một tiếng, nói: 

 - Đều nói huynh đệ ruột đánh nhau, xem ra vào thời khắc quan trọng này, vẫn là huynh đệ nhà mình đáng tin. Đám đại thần trên triều đình kia ầm ĩ khắp nơi, ầm ĩ làm trẫm phiền lòng bực mình, lại không có ai nghĩ ra được cách gì. Lần nào cũng là Tam đệ thay bọn họ thu thập tàn cục, thật sự là một đám phế vật! 

 - Đại thần trên triều vô năng, nhưng Bệ hạ ngài cũng không thể không lo cho sức khỏe mình được. Vẫn nên nhanh nằm xuống đắp kín chăn, nếu không bệnh của Bệ hạ bao giờ mới khỏe được đây? 

 Lúc này Hướng hoàng hậu vẫn ôm chăn dày nói, thân hình nàng nhỏ xinh, ôm chăn dày cũng có chút cố sức, nhưng bây giờ lại nhìn chằm chằm Triệu Húc không chịu buông. 

 Nhìn thấy tư thế quật cường của Hướng hoàng hậu, Triệu Húc cũng không nhịn được cười khổ một tiếng, lập tức thành thật nằm lại trên giường. Sau đó Hướng hoàng hậu cẩn thận đắp chăn cho y, nhưng Triệu Húc lúc này lại kích động kéo tay Hướng hoàng hậu: 

 - Hoàng hậu, may mắn trẫm có một đệ đệ tốt, mỗi lần vào thời khắc quan trọng đều có thể giúp ta. Đáng tiếc cả triều văn võ của trẫm, cũng không có ai có thể giải ưu sầu cho trẫm, Hoàng hậu, nàng nói xem trẫm nên ban thưởng cho Tam đệ như thế nào? 

 - Bệ hạ có đệ đệ như Lăng Vương, tự nhiên cũng là phúc của Bệ hạ. Nhưng Lăng Vương là đệ đệ của Bệ hạ, cũng là người nhà, về phần ban gì, chỉ cần tâm ý của Bệ hạ là được rồi. Dù sao Lăng Vương trợ giúp Bệ hạ như vậy, khẳng định cũng bởi vì Bệ hạ là huynh trưởng của đệ ấy, chứ không phải vì để Bệ hạ ban thưởng cho. 

 Hướng hoàng hậu cũng cười mở miệng nói. Nàng cũng rất có hảo cảm với Triệu Nhan, lúc trước nếu không phải Triệu Nhan khuyên bảo Triệu Húc, chỉ sợ Hoàng hậu bây giờ chính là Hoa Chỉ rồi. Hơn nữa Hướng Hoàng hậu và Âu Dương Uyển Linh bên cạnh Triệu Nhan là tỷ muội khuê trung tốt nhất, nên dù thế nào, Hướng hoàng hậu cũng sẽ nói khéo cho Triệu Nhan. 

 - Hahaha. Vẫn là Hoàng hậu của trẫm biết nói chuyện, Tam đệ giúp người đại ca này thật sự không phải vì để được ban thưởng. Nhưng ta cũng không thể quá keo kiệt, lúc trước đã lập Bộc Vương làm Tự Vương. Ta thấy hay là cũng lập Tự Vương cho Tam đệ Lăng Vương cũng được. 

 Triệu Húc nói rất cao hứng. 

 Hướng hoàng hậu bên cạnh và Hoàng Ngũ Đức nghe thấy Triệu Húc ban cho Triệu Nhan như vậy, hai người đều hoảng sợ. Phải biết rằng tước vị của Đại Tống cũng không phải là thế tập không đổi ấy, dù là Thân vương, nhưng đến đời sau, cũng chỉ có thể thành Quận Vương. Sau đó mỗi thế hệ hạ một cấp, có lẽ mấy đời sau liền giống như dân thường, nhưng Tự Vương lại khác, kế vị tước thừa không thay đổi, phụ thân là Thân Vương, nhi tử và tôn tử kế thừa tước vị cũng đều là Thân Vương. Có thể nhiều đời truyền lại, toàn bộ Đại Tống từ khi lập quốc đến nay, cũng chỉ có Bộc Vương được lập là Tự Vương, đây là vì Bộc Vương là con trai của Tiên hoàng Triệu Thự, nên Triệu Húc mới cố ý lập tước Tự Vương cho Bộc Vương. Đây cũng là Tự Vương duy nhất của Đại Tống, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ là lại có thêm một vị rồi. 

 Triệu Húc quyết định ban cho Triệu Nhan, nhưng lại không thể ban cho Triệu Nhan ngay lập tức, vì Dương Hoài Ngọc còn bị vây ở của Bắc. Nên dù muốn ban thưởng, cũng phải chờ tới khi Triệu Nhan cứu Dương Hoài Ngọc về, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận thay tước vương của Triệu Nhan thành Tự Vương, hơn nữa sẽ không có ai phản đối. Dù sao công lao của Triệu Nhan đủ để có thể được ban như vậy. 

 Triệu Húc vừa báo tin cho Triệu Nhan xong, cuối cùng lại nhận được tin tức làm y khá vui vẻ. Đó là tin Lư Doãn suất lĩnh đại quân sau khi tiếp xúc với phản quân Ma Ni giáo, lập tức triển khai đại chiến. Kết quả trận đầu nhờ vào chiến thắng, liên tiếp 3 lượt đánh tan phản quân, giết chết hơn vạn phản quân, mặt khác cũng cứu rất nhiều dân chúng bị bao vây, bây giờ Lư Doãn đang đuổi theo đại quân nòng cốt của phản quân. Điều này làm cho Triệu Húc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

 Nhưng cái gì gọi là họa vô đơn chí, từ thời khắc Triệu Húc quyết định phái binh tấn công Liêu quốc, đã xác định Đại Tống năm nay là thời buổi rối loạn. Vào lúc Ma Ni giáo phản loạn hơi có chút mặt mũi, ngoài dự đoán của mọi người, Gia Luật Tuấn lại huy động quân Liêu ở biên cảnh phía tây bắc, phát động tiến công với Tây Hạ - chốn cũ mà Đại Tống đã chiếm cứ vài năm nay. Tuy rất nhanh bị quân Tây cố địa đánh đuổi, nhưng cũng tạo thành cục diện chính trị không ổn định của cố địa Tây Hạ, châm ngòi những dư nghiệt ở khắp nơi trong Tây Hạ, thường thường sẽ có người nhảy ra gây rối. Thậm chí còn có một số cuộc tạo phản trên phạm vi nhỏ, tuy không thể lay động sự thống trị của Đại Tống, nhưng cũng đủ làm người ta sứt đầu mẻ trán. Từng thư cấp báo bay nhanh đến kinh thành, Triệu Húc cũng bị những cấp báo này làm cả đêm không ngủ được, sức khỏe vốn hồi phục được chút lại trở nên rất không ổn. 

 Nửa tháng sau, Triệu Nhan ở Quảng Châu cuối cùng nhận được thư của Triệu Húc, điều này cũng làm hắn lập tức hành động. Năm vạn Thủy sư và ba vạn Lục sư tất cả đều lên thuyền, các loại vũ khí, vật tư cũng chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị xuất phát. Đối với hành động cứu viện Dương Hoài Ngọc này, Triệu Nhan rất nắm chắc, vì hắn và Triệu Húc nghĩ giống nhau, căn bản không có ý định dùng Thủy sư của mình đánh loạn với đại quân Gia Luật Nhân Tiên, mà là chuẩn bị lợi dụng lợi ích của thuyền biển, trực tiếp đưa quân đến gần Thượng Kinh hoặc Kinh Đô trong Liêu quốc, đến lúc đó Gia Luật Nhân Tiên muốn rút lui cũng không kịp rồi. 

 Vào lúc Triệu Nhan chuẩn bị xong, lúc lập tức muốn đích thân suất lĩnh đại quân tiến đến Liêu quốc, chợt nhận được một tin tức vô cùng không ổn, đồng thời cũng làm cho Triệu Nhan không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ Đại Tống năm nay thật sự đúng là nhiều tai nạn mà! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.