Chương trước
Chương sau
“Ầm!”

- Nước Tống khinh người quá đáng, không ngờ ngang nhiên xé bỏ Hiệp ước Thiền Uyên, quả thực xem thường Đại Liêu ta!

Gia Luật Tuấn tức giận vỗ long án, đứng lên hét lớn, hôm nay y vừa mới nhận được tin tức, không ngờ bỗng nhiên quân Tống tiến công quy mô mười sáu châu Yến Vân, hiện tại vài châu gần Đại Tống đã đổi chủ, hơn nữa quân Tống giống như tia chớp, đang điên cuồng tiến công mấy châu khác, rõ ràng là muốn lấy tốc độ nhanh nhất đoạt về mười sáu châu Yến Vân.

- Bệ hạ, tình hình quân sự khẩn cấp, việc này tuyệt đối không được chậm trễ, kính xin bệ hạ hạ chỉ triệu tập quân đội, khẩn cấp trợ giúp mười sáu châu Yến Vân, nếu không biên cảnh phía nam đại viện ta sẽ không ổn!

Lúc này chỉ thấy một lão già tóc trắng như tuyết, dáng người còng xuống đứng ra nói.

Người này chính là Trương Hiếu Kiệt - phụ thân của Trương Nhân Tiên, lúc trước ông ta cùng với Gia Luật Trọng Nguyên có chút giao tình, từng liên kết bức Gia Luật Nhân Tiên phải đi, tuy rằng sau này ông ta không tham dự việc Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, nhưng sau khi Gia Luật Tuấn đăng cơ, ông ta cũng không được sủng ái như trước, hơn nữa với sự bài xích của Gia Luật Nhân Tiên, cùng với cú sốc đứa con trai Trương Nhân Tiên đã chết khiến cho cuộc sống của Trương Hiếu Kiệt cũng không dễ chịu, thời gian mấy năm ngắn ngủn cũng đã già đi rất nhiều, nếu Triệu Nhan gặp ông ta lần nữa, chỉ sợ trong lúc nhất thời đúng là nhận không ra.

- Ừ, Trương ái khanh nói rất đúng, chỉ có điều lần này quân Tống khí thế hung hăng, ba đạo nhân mã cộng lại vượt qua một trăm ngàn người, gần như có thể sánh ngang với binh lực lần trước khi bọn họ tiêu diệt Tây Hạ, tuy rằng không thể đánh đồng Đại Liêu ta với nước Tây Hạ kia, nhưng nếu không cẩn thận, nói không chừng lại rơi vào kết cục thảm bại!

Nghe được Trương Nhân Tiên nói, mới vừa rồi Gia Luật Tuấn còn vô cùng tức giận liền bình tĩnh lại. Nói xong còn quét một vòng văn võ bá quan trong đại điện, hơn nữa còn cố ý ngừng một chút, đứng ở trước mặt Gia Luật Nhân Tiên.

- Bệ hạ nói đúng, lão thần cho rằng cần phải phái một người điềm đạm, thận trọng, cùng một đại thần tinh thông chiến sự đến chủ trì chiến sự Yến Vân bên kia, lão thần xem khắp tất cả thần tử Đại Liêu ta, phát hiện cũng chỉ có Tống Vương điện hạ mới có thể gánh vác trọng trách như thế!

Trương Hiếu Kiệt lúc này lại nói, và đề cử Gia Luật Nhân Tiên đảm nhiệm làm người lĩnh binh lần này.

- Thần tán thành!

Trương Hiếu Kiệt vừa thốt lên xong, lập tức khiến không ít đại thần tán thành, tuy nhiên Gia Luật Nhân Tiên đứng ở phía trước nghe đến đó cũng là có thâm ý khác, quét một vòng Trương Hiếu Kiệt và các đại thần tán thành này, những người này có vài người là thật tâm cho rằng chỉ có mình mới có thể ngăn trở quân Tống tiến công. Có vài người còn lại là muốn mượn cơ hội này muốn điều y ra khỏi trung tâm quyền lực trọng yếu của Liêu quốc, ví dụ như Trương Hiếu Kiệt khẳng định chính là mang loại động cơ này.

- Thượng phụ. Các vị ái khanh đều đề cử ngươi đảm đương trọng trách lần này, trẫm cũng cảm thấy đại sự như thế không phải Thượng phụ xuất mã thì không thể được, không biết Thượng phụ có thể nguyện phân ưu cho trẫm không?

Lúc này ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, Gia Luật Tuấn cũng hướng về Gia Luật Nhân Tiên hỏi.

- Thần nguyện đi!

Dưới tình huống như vậy Gia Luật Nhân Tiên lúc này cũng đi lên trước khom người nói. Cho dù trong lòng của y không muốn cũng nhất định phải đáp ứng, huống chi y cũng biết, trong văn võ cả triều cũng chỉ có mình thích hợp lĩnh binh nhất, chủ yếu là bởi vì từ sau khi Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, tướng lĩnh Liêu quốc tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, tướng lĩnh ưu tú hoặc chết hoặc phản bội, còn dư lại cũng rất khó khiến người ta yên tâm, duy chỉ có y có lòng trung thành lại có năng lực, điểm ấy dù là ai cũng không cách nào phủ nhận.

- Ha ha. Có Thượng Phụ mang binh, trẫm cũng yên lòng, kính xin Thượng phụ cần phải cố gắng hết sức tiêu diệt quân Tống xâm phạm. Chấn hưng lại quân uy Đại Liêu ta!

Gia Luật Tuấn nhìn thấy Gia Luật Nhân Tiên nguyện ý mang binh đi, lập tức cũng cười lớn một tiếng cố gắng nói.

Trong mấy ngày kế tiếp, Gia Luật Tuấn hiệp trợ Gia Luật Nhân Tiên điều tập từng chi từng chi quân Liêu tiến đến mười sáu châu Yến Vân chi viện, mà Gia Luật Nhân Tiên đã theo sau đó đi đến mười sáu châu Yến Vân, chuẩn bị sớm cho kịp tiếp nhận quân đội và sắp xếp lại biên chế, sau đó ra sức đánh phủ đầu quân Tống xâm phạm.

Tuy nhiên Gia Luật Nhân Tiên điều động quân đội tiến đến trợ giúp cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Ít nhất cũng cần nửa tháng thậm chí là một tháng chuẩn bị, quân đội trợ giúp mới có thể đến tới mười sáu châu vùng Yến Vân. Đối với quân đội Đại Tống mà nói, bọn họ nhất định phải đánh hạ toàn cảnh của mười sáu châu Yến Vân trong khoảng thời gian này, như vậy mới có thể dựa theo kế hoạch lúc đầu thong dong đón đánh viện quân của nước Liêu.

Dưới thành Tích Tân Phủ, Hô Diên Khánh đánh giá thành trì cao lớn kiên cố trước mắt này, nơi này vốn là thành U Châu trong mười sáu châu Yến Vân, chỉ có điều sau khi bị nước Liêu chiếm đổi thành Tích Tân Phủ, và vẫn là Nam Kinh - một trong bốn kinh của nước Liêu, thành trì kiến tạo vô cùng chắc chắn, trong thành còn tồn trữ lượng lớn lương thảo, có thể nói là thành trì kiên cố nhất trong mười sáu châu Yến Vân, lúc trước Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, chính là lấy Tích Tân Phủ làm thủ phủ, từ đó có thể biết tầm quan trọng của tòa thành này.

- Gia Luật huynh, trước mắt Tích Tân Phủ chỗ này không thế nào tấn công được, ngươi có đề nghị gì tốt không?

Hô Diên Khánh đặt kính viễn vọng xuống, sau đó hỏi Gia Luật Hùng bên cạnh cũng đang dùng kính viễn vọng đánh giá Tích Tân Phủ. Sau khi Gia Luật Hùng bị bắt, mặc dù có chút không cam lòng quy thuận Đại Tống, nhưng vừa nghĩ tới tiền đồ của mình ở Liêu quốc bị hủy hết, không còn có ngày nổi danh, điều này làm cho gã cũng vô cùng không cam lòng, mà Hô Diên Khánh lại đồng ý điều kiện hậu đãi cho gã, điều này làm cho gã rốt cục lựa chọn quy thuận, hiệp trợ Hô Diên Khánh tấn công nước Liêu.

Nghe thấy Hô Diên Khánh hỏi, chỉ thấy Gia Luật Hùng cũng chầm chậm để ống nhòm xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên nói:

- Nếu là vào mấy năm trước tướng quân hỏi ta tấn công Tích Tân Phủ như thế nào, mạt tướng cũng thật sự nghĩ không ra phương pháp gì xử lý tốt, có điều khi Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, từng nương tựa theo Tích Tân Phủ đại chiến vô số lần với Gia Luật Tuấn, trong đó một lần cuối cùng Gia Luật Tuấn phải trả cái giá vô cùng lớn phá hủy một đoạn tường thành Tích Tân Phủ, sau đó Gia Luật Trọng Nguyên chạy trốn, Tích Tân Phủ rơi vào trong tay Gia Luật Tuấn, đoạn tường thành kia cũng được tu bổ tốt, nhưng lúc ấy Liêu quốc ngân khố quốc gia trống không, căn bản không lấy ra được quá nhiều tiền, cho nên chất lượng tu bổ đoạn tường thành kia cũng không tốt lắm, dựa vào vũ lực thuốc nổ trong tay chúng ta, hẳn là có thể vô cùng thoải mái công phá đoạn tường thành này!

- Hả? Đoạn tường thành kia ở vị trí này?

Hô Diên Khánh nghe được tin tức này cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ nói, đồng thời càng thêm cảm thấy quyết định thu phục Gia Luật Hùng này hết sức chính xác, dọc theo con đường này chính là nhờ Gia Luật Hùng cung cấp các loại tình báo, mới khiến cho đại quân bọn họ đoạn đường này tiến triển vô cùng thuận lợi, chẳng những loại bỏ được vài châu phía tây, hơn nữa còn đi vào thành Tích Tân Phủ đầu tiên, mà đại quân Dương Hoài Ngọc vẫn còn ở phía sau bọn họ, trên đường đi thì hoàn toàn bị quân Liêu ngăn trở, tuy nhiên việc này cũng nằm trong dự liệu.

- Tướng quân mời xem, ở vị trí khoảng hai trăm bước bên cửa thành phía nam, nơi đó chính là tường thành từng bị công phá, dài chừng năm mươi bước, nếu nhìn kỹ, còn có thể phân biệt ra được đoạn tường thành này so với tường thành chỗ khác mới hơn một chút.

Lúc này ngón tay Gia Luật Hùng chỉ tường thành nơi xa nói, chỗ bọn họ đứng là một ngọn núi thấp phía Tây thành Tích Tân Phủ, ở trong này dùng kính viễn vọng có thể thấy rất rõ ràng tình hình trên tường thành.

Theo Gia Luật Hùng chỉ điểm, Hô Diên Khánh rốt cục cũng phát hiện đoạn tường thành kia, đoạn tường thành này thành gạch thoạt nhìn vô cùng chỉnh tề, màu sắc cũng khá mới, tuy rằng không phải hết sức rõ ràng, nhưng so với tường thành bên cạnh thì vẫn có thể phát hiện ra chút khác biệt nho nhỏ.

- Thật tốt quá, Gia Luật tướng quân cung cấp tình báo này, đủ để chống đỡ được với mấy vạn đại quân, ngày sau nếu công phá được Tích Tân Phủ, Gia Luật tướng quân lập công đầu đó!


* Kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ trong cuộc chiến bình định Tam Tần. Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.

Tiếng nổ mạnh kịch liệt trên tường thành phía Tây khiến quan quân đều đờ đẫn, đợi khi bọn họ kịp phản ứng, Hô Diên Khánh đã lĩnh đại quân đánh vào bên trong thành, nhanh chóng mở cửa thành ra, kết quả quân Tống còn lại đồng loạt tiến lên, tuy rằng tướng phòng giữ trong thành lệnh cho quân Liêu tiến hành chống cự kiên quyết, đáng tiếc sau khi phá thành, đối với binh lính bình thường tạo thành đả kích tâm lý rất lớn, không ít người căn bản không có ý chí chiến đấu, cho nên sau khi trải qua một ngày một đêm trong thành chém giết, Tích Tân Phủ rốt cục vẫn phải rơi vào tay Hô Diên Khánh.

Tích Tân Phủ là Nam Kinh nước Liêu, cũng là thành trì nổi tiếng kiên cố trong mười sáu châu Yến Vân, tuy nhiên gần như chỉ trong vòng vài ngày đã bị quân Tống công phá, tin tức này sau khi truyền ra, lập tức tạo thành đả kích khổng lồ đối với các bộ phận quân Liêu còn lại, hơn nữa quân đội trợ giúp chậm chạp chưa tới, điều này cũng khiến cho không ít thành trì chưa sa vào tay giặc ý chí chiến đấu đã bất ổn, mượn cơ hội này, Dương Hoài Ngọc dẫn đầu cánh quân trung lộ cũng vừa mới công phá mấy thành trì, cuối cùng rốt cục hội hợp với Hô Diên Khánh ở Tích Tân Phủ. Thậm chí ngay cả cánh quân hữu lộ chậm chạp không có động tĩnh không ngờ cũng công phá chướng ngại trên đường đi tới, phá được mấy thành trì mới.

Tuy Hô Diên Khánh và Dương Hoài Ngọc lấy được chiến quả không nhỏ, nhưng thời gian vẫn gấp gáp như cũ, đặc biệt bọn họ đã nhận được tin tức, biết Gia Luật Nhân Tiên dẫn đầu viện quân bất cứ lúc nào cũng có thể giết tới, sau khi hai người bọn họ hội hợp đại quân ở Tích Tân Phủ, lại lần nữa tách ra, phân công nhau đánh về phía Nho Châu và Đàn Châu cùng những nơi khác giáp với Trường Thành, thanh trừ hoàn toàn lực lượng còn sót lại của mười sáu châu Yến Vân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.